Nói xong, liền nắm lấy Đạo hoa, dọc theo ngõ nhỏ đi về phía cửa sau.
Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào liếc nhau một cái, bước nhanh đi theo.
Trên đường, Tiêu Ngọc Dương nhìn Đạo Hoa hỏi: “Những ngày qua các ngươi ngày nào cũng tới tìm ta, có chuyện gì sao?”
Nhan Văn Khải lập tức kêu lên: “Ngươi còn nói, ngươi không nói một tiếng liền chơi biến mất, để cho chúng ta tìm.”
Tiêu Ngọc Dương nhìn thoáng qua Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào, thấy thần sắc hai người cũng không khác thường, ánh mắt chớp lên, xem ra hai người còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tìm hắn, phỏng chừng chỉ đơn thuần là lo lắng cho hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm tình Tiêu Ngọc Dương tốt hơn một chút, lập tức, lại quay đầu nhìn về phía Đạo Hoa: “Còn ngươi, mùa đông chạy tới nhà ta trèo tường, đây là vì cái gì?”
Đạo hoa liếc mắt nhìn hắn, hừ hừ: “Thân thể ta cứng đờ, ra ngoài hoạt động một chút, được hay không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT