Thấy sắc mặt Lâm di nương không tốt, Nhan Di Song và Nhan Văn Bân lập tức nóng nảy, hai người mặc dù thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, vừa gặp chuyện liền dễ dàng bối rối.

Nhan Văn Bân sốt ruột nói: "Nương, người chờ đó, con đi chính viện tìm phụ thân."

Lâm di nương muốn gọi nhi tử lại, nhưng Nhan Văn Bân chạy quá nhanh, lập tức không còn bóng dáng, trầm mặc một hồi, rốt cuộc không để nha hoàn đuổi theo người.

Nhan Di Song đỡ Lâm di nương ngồi xuống: "Nương, nương nhịn một chút, phụ thân biết người bị bệnh, nhất định sẽ tới thăm người."

Nghe vậy, ánh mắt Lâm di nương lóe lên, thần sắc có chút không xác định, nhất định sẽ như vậy sao? Đúng rồi, nàng có thể cảm giác được, lão gia là thật lòng yêu thương nàng.

Bên này, Nhan Văn Bân đầu tiên là đi chính viện, nhưng ở chính viện không tìm được Nhan Trí Cao, lại vội vội vàng vàng đi Tùng Hạc Viện, lúc hắn đến, Nhan lão thái thái vừa vặn làm mì xong, mấy người Nhan Trí Cao và Đạo Hoa đang chuẩn bị ăn.

"Phụ thân, người mau đi thăm nương đi, nàng sinh bệnh!"

Bình thường, ở trước mặt người ngoài, Nhan Di Song và Nhan Văn Bân đều gọi Lâm di nương là di nương, mặc dù quy củ Nhan gia không nghiêm, nhưng vẫn phải tuân thủ.

Nhưng hôm nay Nhan Trí Cao trở về, đầu tiên là không để ý tới bọn họ, sau đó lại thấy sắc mặt Lâm di nương khó coi, Nhan Văn Bân dưới sự sợ hãi và sốt ruột, liền gọi ra xưng hô ngầm.

Căn phòng vui vẻ hòa thuận, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Nhan Văn Bân mà lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, càng bởi vì xưng hô của hắn, khiến cho không ít người đều có chút xấu hổ.

"Gọi bậy cái gì chứ? Mẫu thân ngươi đang ở đây đấy!" Tuy Nhan Trí Cao có chút bất mãn với sự tự tiện xông vào và kêu loạn của Nhan Văn Bân, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vội vàng của nhi tử, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm trách cứ.

“Còn không mau bồi tội với mẫu thân ngươi!"

Nhan Văn Bân nhận được ý của Nhan Trí Cao, cũng ý thức được mình trước đó gọi sai rồi, lập tức quỳ xuống trước Lý phu nhân: "Mẫu thân tha lỗi, là trong lòng nhi tử sốt ruột, trong lúc nhất thời gọi sai rồi."

Lý phu nhân nhàn nhạt cười, gọi Nhan Văn Bân dậy, cũng không nói gì khác.

Nhan Trí Cao: "Lần sau không được tái phạm!"

Đạo Hoa bình tĩnh ăn mì, thấy cha tiện nghi cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha, con mắt xoay tròn, cười nhìn về phía Nhan Văn Tu: "Đại ca, muội cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời huynh nói lúc trước rất đúng."

Nhan Văn Tu sững sờ, không biết Đạo Hoa đang yên đang lành sao lại nhắc tới hắn.

Nhan Văn Khải lập tức nói tiếp: "Đại ca nói gì?"

Trong lòng Đạo Hoa thầm khen ngợi người vừa nói tiếp: "Đại ca nói chúng ta nên thời thời khắc khắc chú ý lời nói cử chỉ của mình, tránh cho phụ thân rước lấy phiền toái."

Nhan Văn Khải gật đầu: "Đại ca đã nói qua lời này."

Đạo Hoa tiếp tục cười nhìn về phía Nhan Văn Tu: "Đại ca, lúc ấy người nghe được lời này chỉ có muội và Tam ca, Tứ ca, bây giờ phiền huynh nói lại lời lúc đó cho các đệ đệ muội muội khác nghe một chút."

Nhan Văn Khải nở nụ cười: "Đại muội muội, ngươi không phải đã nói ra rồi sao, còn bảo đại ca nói cái gì?"

Đạo Hoa cười tủm tỉm nói: "Để đại ca phân tích sâu hơn, ví dụ như... xưng hô của Ngũ đệ vừa rồi, nếu như bị người có dụng tâm kín đáo nghe được, còn tưởng rằng phụ thân muốn sủng thiếp diệt thê đấy!"

Nhan Văn Bân và Nhan Di Song không phải lần một lần hai gọi Lâm di nương là”nương", nàng cũng nghe được mấy lần rồi.

Thật muốn hỏi cha tiện nghi một chút, hắn phóng túng Song Hinh viện như thế, vậy thì đặt nương nàng ở vị trí nào?

Người trong phòng nghe được lời nói của Đạo Hoa, lần nữa rơi vào tĩnh mịch.

Tay nắm đũa của Nhan Trí Cao run lên, hắn hiểu được, trưởng nữ nói lời này phần nhiều là muốn trút giận cho phu nhân, nhưng cũng không phải bắn tên không đích.

Chuyện hậu viện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, một người ngay cả hậu viện cũng không thuận lợi, làm sao tin tưởng hắn có thể xử lý tốt chuyện quan trường?

Lý phu nhân thì hốc mắt đỏ hoe, dùng sức chớp chớp mắt, đem nước mắt ép trở về, nhìn về phía Đạo Hoa cười mắng: "Nha đầu ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Đã nhiều năm như vậy, Nhan Di Song, Nhan Văn Bân xưng hô với Lâm thị, trên dưới Nhan gia tất cả mọi người đều biết, hành động như vậy, không thể nghi ngờ là đang hung hăng tát vào mặt chính thất phu nhân là nàng.

Thế nhưng, dưới sự phóng túng và không đếm xỉa của lão gia, bây giờ mọi người hầu như đều đã tập mãi thành thói quen, không cảm thấy kinh ngạc.

Vì thế, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn.

Không ngờ hôm nay, nữ nhi lại trắng trợn chọn nói như thế.

Quả nhiên, nữ nhi mới là áo bông nhỏ tri kỷ của nương.

Đạo Hoa cười nói: "Đây không phải là ngẫu nhiên nhớ tới lời đại ca dạy bảo, muốn chia sẻ cho các đệ đệ muội muội một chút sao?"

Nói xong, nhìn về phía Nhan Trí Cao, cười hỏi: "Phụ thân, người có muốn đi xem Lâm di nương hay không?"

"Lúc vừa mới trở về, hình như con đã thấy nàng, khi đó thần sắc nàng còn sảng khoái, sao trong nháy mắt lại bị bệnh? Nhìn Ngũ đệ sốt ruột, đừng có nói là mắc căn bệnh nguy hiểm gì đó chứ?"

Nhan Trí Cao nghe ra được lời trêu chọc và châm chọc của trưởng nữ, sắc mặt có chút cứng đờ.

Hắn đột nhiên phát hiện, con cái quá thông minh, cũng không phải chuyện tốt.

Nhan lão thái thái gật đầu: “Thịt cũng không bịt được miệng của ngươi có phải không?" Nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu nàng có thể, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Đạo Hoa bĩu môi: "Con không phải là quan tâm Lâm di nương sao?"

"Phốc~"

Nhan Văn Khải ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được, trực tiếp phun nước mì trong miệng ra, Nhan Văn Tu, Nhan Văn Đào đối diện trực tiếp đen mặt.

"Ta không cố ý." Nhan Văn Khải yếu ớt nói.

Đạo Hoa thấy Nhan Văn Khải run rẩy dưới cái nhìn bức bách của hai người Nhan Văn Tu, Nhan Văn Đào, lập tức vui vẻ không thôi, Nhan lão thái thái ở bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười.

Lão thái thái cười, Nhan Trí Viễn lập tức bắt đầu tìm lời nói, bầu không khí lại bắt đầu trở nên sôi động.

Lý phu nhân đi đến bên cạnh Đạo Hoa, sờ đầu nàng: "Mau ăn đi, mì sắp nở hết rồi!"

Đạo Hoa gật đầu, sau đó liền ăn từng miếng lớn, ăn vài miếng, nghĩ tới cái gì, một tay giật ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Lý phu nhân: "Nương, khối ngọc bội này người giữ cho con đi."

Nhan lão thái thái nhìn, đưa tay cầm ngọc bội nhìn một chút: "Đây chính là tiểu tử Ngọc Dương kia cho con sao?"

Đạo Hoa gật đầu: "Vâng! Tổ mẫu, người thử xem có thể bán được rất nhiều tiền không? Đợi sau này chúng ta thiếu tiền thì bán ngọc bội đi!"

Nhan Văn Khải nhảy tới: "Đại muội muội, không phải muội nói không thể bán ngọc bội này sao, bằng không công tử kia biết sẽ tức giận."

Đạo Hoa đại nhân thở dài một hơi: "Ngày sau sợ là không có cơ hội này!" Nhà bọn họ cùng Tiêu Ngọc Dương chênh lệch quá lớn.

Nhan Trí Cao không đến Song Hinh viện thăm Lâm di nương, chỉ bảo Lý phu nhân mời đại phu qua xem một chút, biết không phải là bệnh gì quan trọng, sau đó không hỏi nữa, chuyên tâm đi bàn giao công việc.

Nhị phòng.

Tôn thị đang dẫn theo Nhan Di Hoan, Nhan Di Nhạc thu dọn hành lý, phụ tử Nhan Trí Viễn, Nhan Văn Kiệt ngồi một bên nhìn, cả nhà cũng hòa hợp ấm áp.

"Nương, nhà chúng ta sao lại nhiều đồ như vậy?" Nhan Di Nhạc thấy Tôn thị không ngừng lấy đồ từ trong phòng ra, đa phần là bình thường nàng chưa từng thấy, lập tức tò mò hỏi.

Tôn thị cười cười: "Những thứ này, đều là của hồi môn của nương. " Nói xong nhìn nhìn Nhan Trí Viễn, đắc ý nói, "Cẩn thận tính toán ra, của hồi môn của nương con cũng không ít hơn của đại bá mẫu."

Bất kể nói thế nào, Tôn gia cũng là địa chủ nổi danh ở địa phương, nàng ở nhà lại được sủng ái, lúc xuất giá, phụ mẫu không thiếu trợ cấp cho nàng.

Hai mắt Nhan Di Nhạc sáng ngời: "Thật sao?"

Nhan Trí Viễn đặt chén trà trong tay xuống, tức giận nói: "Thật cái gì mà thật!"

Tôn thị không vui: "Chẳng lẽ không phải sao, năm đó lúc đại tẩu gả vào Nhan gia mang theo ba mươi sáu cái đồ cưới, sau này ta vào cửa, Tôn gia cũng chuẩn bị cho ba mươi sáu cái sao?"

Nhan Trí Viễn lắc đầu: "Con người ngươi nha, cái gì cũng thích phân cao thấp, điểm số là giống nhau, nhưng bên trong đựng đồ vật là giống nhau sao? Đồ cưới của đại tẩu ta đã xem qua, mỗi một chiếc đều ép tới thật chặt, đồ cưới của ngươi là như vậy sao?"

Nghe nói như thế, Tôn thị nhụt chí, so sánh với nhà mẹ đẻ Lý gia, Tôn gia cũng chỉ có đất đai nhiều hơn một chút, phương diện tiền bạc thật đúng là không so được, nhưng mà, từ trước đến nay nàng ta luôn cao ngạo không phục nói.

"Vậy ta cũng mạnh hơn nhà lão tam a!"

Nhan Trí Viễn: "Ngươi càng sống càng thụt lùi rồi, so với nhà lão tam? Nhà nàng ta là tá điền, nhà ngươi là địa chủ, ngươi không biết xấu hổ à?"

Tôn thị muốn phản bác, nhưng lại không tìm thấy lời gì để nói, đành phải buồn bực đi thu dọn đồ đạc.

Nhan Trí Viễn cũng không tiếp tục, trước mặt đứa nhỏ, vẫn phải giữ chút thể diện cho thê tử.

Nhan Văn Kiệt nháy mắt với Nhan Di Nhạc, ý bảo nàng ta chuyển chủ đề.

Nhan Di Nhạc đảo mắt, lập tức nghĩ đến một chuyện, cười nói: "Hôm qua, đại bá không đi thăm Lâm di nương, Di Song khóc luôn."

Tôn thị lập tức bỏ qua chuyện lúc trước, cười nói: "Lâm di nương kia, bình thường nhìn rất thông minh, nhưng chuyện hôm qua làm, thật sự là đủ ngu xuẩn. Nàng cũng không nghĩ xem, đại ca ngày đầu tiên trở về, làm sao có thể đi chỗ nàng? Cho dù muốn tranh sủng, cũng phải chờ ngày sau nha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play