Dưới lầu, đối mặt với lời nói thẳng thắn vô tư của Tiêu Ngọc Dương, Trần Gia Nhu có chút lung lay sắp đổ, trong hai tròng mắt nổi lên một tia hơi nước, cắn môi nói: “Là Gia Nhu lỗ mãng, Gia Nhu chỉ nghĩ.”
Tiêu Ngọc Dương lười nghe nàng nói nhảm, nhìn thoáng qua hộp cơm trong tay Đắc Phúc, hộp cơm cũng không giữ ấm, cũng không biết đồ ăn bên trong có lạnh hay không? Trần cô nương này không phải đang mò mẫm làm lỡ thời gian của hắn sao.
“Ta cũng không cứu ngươi, không cần ngươi cảm tạ, nếu biết lỗ mãng, vậy ngày sau chú ý lời nói và việc làm của mình nhiều một chút, đừng bôi nhọ gia tộc mình, được rồi, ngươi có thể lui xuống.”
Còn chưa ăn cơm trưa, mấy ngày nay lăn lộn một vòng lớn như vậy, đợi lát nữa lại phải ngồi thuyền về phủ Ninh Môn, chắc chắn không thể ăn ngon được, phải để nàng lót dạ trước.
Trần Gia Nhu không ngờ Tiêu Ngọc Dương lại không nể mặt như thế, nắm chặt găng tay, nha hoàn đỡ lấy, xoay người xám xịt, vừa đi được vài bước, đã nhìn thấy Tưởng Uyển Oánh mang theo nha hoàn từ đối diện khoan thai đi đến.
“Dương ca ca!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play