Nói xong, ngữ khí nặng thêm vài phần. “Bốn người này nhất định phải nhìn cho kỹ, nhất là Tưởng gia và cô nương Trần gia.”
“Tưởng gia một môn song hậu, trong triều vây cánh khắp nơi, nếu Tưởng gia có thể nói chuyện giúp chủ tử, như vậy cơ hội chủ tử trở về triều đình sẽ gia tăng thật lớn.”
“Trần gia là thân tín của Hoàng đế, chưởng quản chuyện khai thác mỏ vàng ở Ninh Môn phủ, cô nương nhà hắn ở trong tay chúng ta, hắn còn có thể an tâm khai thác mỏ vàng sao? Nếu như mỏ vàng không thể kịp thời đưa về quốc khố, xem hoàng đế giải quyết vấn đề lương bổng chiến sự phương bắc kia như thế nào.”
Nghe lời này, trong nháy mắt Đạo Hoa xác định người bắt cóc các nàng chính là Đoan Vương.
Nhìn vào bên trong xe ngựa, cửa sổ vẫn bị bịt kín, nhưng mà góc cửa sổ vẫn còn có khe hở, Đạo hoa vừa thấy, lập tức từ trong hầu bao (thật ra là không gian) lấy ra hương hoàn, từng hạt từng hạt hướng bên ngoài xe ngựa ném ra.
Nàng tỉnh quá muộn, cũng không biết manh mối này có thể để cho đám người Tiêu Ngọc Dương tìm tới hay không?
Bởi vì xe ngựa chạy quá nhanh, lắc lư quá lợi hại, Đạo hoa tỉnh lại không bao lâu, Đổng Nguyên Dao cùng Tưởng Uyển Oánh, Trần Gia Nhu ba người cũng lục tục tỉnh lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play