Đạo hoa mới không thừa nhận mình đối đãi khác nhau, Vũ Di Nham Trà khó được, là thứ nàng yêu nhất, trong tay nàng một bình Đại Hồng Bào này, nhưng Tiêu Ngọc Dương từ trong miệng mình tiết kiệm cho nàng, hôm nay nếu không phải Chu Tĩnh Uyển tới, nàng cũng sẽ không lấy ra, sao lại cho người ngoài uống chứ?
Thấy tam ca nhà mình thỉnh thoảng lại nhìn về phía các nàng, đôi mắt của Đạo Hoa xoay chuyển, cười hỏi Chu Tĩnh Uyển: “Ta hỏi ngươi, trong ấm trà của ngươi chỉ còn lại một ly trà, đại ca ta và tam ca đều muốn uống, ngươi cho ai?”
Chu Tĩnh Uyển không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là Tam ca ca rồi, ai bảo Tam ca và ta quan hệ tốt hơn một chút chứ.”
Đạo Hoa lại hỏi: “Vậy nếu ca ca ngươi và tam ca ta đều muốn uống thì sao?”
Chu Tĩnh Uyển bật thốt lên định nói Tam ca ca, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút khuỷu tay lại rẽ ra bên ngoài, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, trầm ngâm một chút, vừa định nói cô lại pha một bình, để hai người đều uống, nhưng lời còn chưa nói ra, liền tự giác không đúng, lập tức trừng mắt nhìn về phía Đạo hoa cười như hồ ly: “Hay cho Nhan Di Nhất ngươi, ngươi nói lời của ta.”
Nói xong, không đợi Đạo Hoa đáp lại, Chu Tĩnh Uyển đã bắt đầu ngượng ngùng, nghĩ đến chiếc đèn lưu ly treo ở đầu giường, gương mặt liền nhiễm một tầng ửng đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play