Nhan Trí Cao thật sự kinh ngạc.
Không nói quan hệ giữa Tri Châu Phồn Châu và Bố Chính Sứ, chỉ nói Tri Châu là chức quan ngũ phẩm, chức vị ở trên ông ta, cho dù chuyện là bởi vì công tử Tri Châu gây ra, Tri Châu cũng không cần thiết tự mình tới chứ?
Tiêu sư gia vội vàng nói lại một lần nguyên nhân gây ra sự việc, trọng điểm nhắc tới công tử tôn quý tặng một miếng ngọc bội Kỳ Lân cho Đạo Hoa.
Nhan Trí Cao nghe xong thật lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi: "Bọn Đạo Hoa đâu?"
Tiêu sư gia: "Bởi vì đánh một trận, trên người mấy vị công tử hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương một chút, bây giờ đại cô nương đang bôi thuốc cho bọn họ."
Nghe vậy, Nhan Trí Cao ngồi không yên, vừa định đi xem thử thì nhìn thấy mấy người Nhan Văn Tu đi vào phòng.
"Phụ thân, người về rồi sao?"
Nhan Văn Tu vui vẻ, tâm trạng vốn luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, tuy nói trước đó có Tiêu sư gia ở đây, nhưng người khiến hắn cảm thấy an tâm nhất vẫn là phụ thân của mình.
Nhan Trí Cao hỏi thăm thương thế của mấy người, biết không có chuyện gì lớn, lúc này mới nhìn về phía Đạo Hoa, nhịn xuống sự không bình tĩnh trong lòng, ra vẻ trấn định nói: "Ngọc bội công tử kia tặng cho con đâu, cầm cho ta xem!"
Đạo Hoa không do dự, nhanh chóng cởi ngọc bội từ bên hông xuống, tiện tay đưa tới.
Nhan Trí Cao cẩn thận nhận lấy ngọc bội. Đây là một khối noãn ngọc toàn thân xanh biếc, vừa nhìn đã biết rất hiếm thấy, không phải nhà đại phú đại quý, tuyệt đối không lấy ra được vật như vậy.
Tiêu sư gia và Lý Thọ Niên ở bên cạnh cũng bu lại, trước đó bọn họ cũng muốn xem ngọc bội, nhưng thật sự ngại mở miệng với Đạo Hoa.
Sờ soạng một hồi lâu, Nhan Trí Cao mới đưa ngọc bội trả lại cho Đạo Hoa: "Ngọc bội này quá quý giá, con không nên nhận."
Nghe vậy, Lý Thọ Niên kinh ngạc nhìn Nhan Trí Cao, Tiêu sư gia ngược lại không có phản ứng gì, hắn đi theo Nhan Trí Cao đã mấy năm, biết người này trong xương cốt thanh cao.
Đạo Hoa lại mang ngọc bội về trên người, không để ý lắm nói: "Con đã cứu mạng Tiêu Ngọc Dương, hắn tặng con một khối ngọc bội con cảm thấy không có gì."
Nhan Trí Cao liếc mắt nhìn trưởng nữ, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.
Thấy hắn như vậy, Đạo Hoa cười cười: "Phụ thân, người cảm thấy ngọc bội này quá quý giá, cùng lắm thì lần sau gặp lại Tiêu Ngọc Dương, con cũng tặng hắn ít đồ. Con biết, nhận lễ vật của người ta phải đáp lễ, có qua có lại mới lâu dài, con sẽ không chỉ không nhận."
Nhan Trí Cao muốn nói lại thôi, nhà bọn họ không có thứ gì tốt có thể lấy ra hoàn lễ, hơn nữa, ngày sau còn có thể nhìn thấy người hay không còn chưa biết.
Nhưng những lời này hắn không tiện nói ra rõ ràng, đành phải ngậm miệng giữ yên lặng.
Hắn không nói, Nhan Văn Khải lại nhảy ra: "Đại muội muội, chúng ta hình như không có thứ gì tốt?"
Đạo hoa: "Nói bậy bạ gì đó, nhà chúng ta đồ tốt còn nhiều."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, ngay cả Tiêu sư gia cũng tò mò nhìn Đạo Hoa, hắn đại khái đã đánh giá qua của cải của Nhan gia, cũng chỉ có thể nói là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi, ngay cả một số gia đình giàu có ở huyện thành cũng chưa chắc đã sánh bằng.
Nhan Văn Khải sửng sốt: "Tại sao ta không biết, muội mau nói, có thứ gì tốt?"
Đạo hoa: "Thức ăn muội làm, chẳng lẽ không phải là thứ tốt sao?"
Mọi người: -.-
Thấy vẻ mặt của Đạo Hoa như lẽ đương nhiên, mấy người Nhan Văn Tu dời tầm mắt đi, ngay cả Tiêu sư gia và Lý Thọ Niên cũng không được tự nhiên nhìn về phía khác.
Nhan Trí Cao cũng cạn lời, hóa ra thứ tốt mà trưởng nữ nói là đồ ăn do nàng làm?
Đúng, đồ ăn trưởng nữ làm rất không tệ, nhưng công tử nhà giàu có món gì cũng chưa từng ăn qua, chưa thấy qua, có thể để ý đồ ăn bình thường nàng làm?
May mà hắn còn tưởng rằng là phu nhân vụng trộm cất giữ vật quý trọng gì!
Thấy mọi người đều một bộ không tán đồng, Đạo Hoa bĩu môi.
Thôi, lười nhiều lời với bọn họ, bọn họ nào biết chỗ trân quý của thức ăn không gian?
Đúng lúc này, gã sai vặt đi đến.
"Lão gia, Tri Châu Phồn Châu dẫn theo công tử tới, nói là muốn nhận lỗi với mấy vị công tử!"
Nhan Trí Cao đứng lên, liếc nhìn Tiêu sư gia một cái, vội vàng ra ngoài đón.
Mấy người Đạo Hoa cũng không nhúc nhích.
Nhan Văn Khải kéo ống tay áo của Đạo Hoa: "Đại muội muội, đợi lát nữa chúng ta có nên tha thứ cho công tử Tri Châu gì đó hay không?"
Đạo Hoa: "Tứ ca, việc này không phải là việc chúng ta có thể quản được, đại nhân tham dự vào, tiểu hài tử chúng ta chỉ có thể nghe lời!"
Nghe Đạo Hoa nói như vậy, Nhan Văn Tu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp: "Lát nữa mọi người không nên nói chuyện, phụ thân bảo chúng ta làm thế nào, chúng ta làm thế đó, biết chưa?"
Nhan Văn Khải có chút không vui: "Thật sự là tiện nghi cho tên kia."
Đạo Hoa sờ sờ ngọc bội bên hông: "Có lẽ Tri Châu công tử kia cũng cảm thấy tiện nghi cho chúng ta." Nếu không phải Tiêu Ngọc Dương đột nhiên xuất hiện, sự tình sẽ kết thúc như thế nào còn không biết!
Cũng không biết còn có thể nhìn thấy tên kia hay không?
Còn có hắn rốt cuộc có thân phận gì?
Đổng tri Châu theo Nhan Trí Cao vào phòng, ánh mắt trong nháy mắt rơi xuống ngọc bội trong tay Đạo Hoa, ánh mắt nhanh chóng lóe lên mấy lần, nụ cười trên mặt càng nhiều hơn.
"Còn không cút vào xin lỗi mấy vị đệ đệ Nhan gia của ngươi?"
Vừa đến, Đổng Tri Châu liền cho đủ thành ý.
Đổng Hướng Vinh vẻ mặt không vui, bất quá dưới ánh mắt cảnh cáo đầy ý tứ của Đổng Tri Châu bức bách, chậm rãi đi đến trước mấy người, không có thành ý gì nói: "Thật xin lỗi"
Đối với việc này, mấy người Đạo Hoa đều mím môi không nói gì.
Cuối cùng, Nhan Văn Tu cười tiến lên, nói: "Không sao, thật ra chúng ta cũng có lỗi, có chỗ không đúng, mong Đổng đại ca thứ lỗi."
Lời này vừa ra, Đổng Tri Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ hài lòng nhìn nhìn Nhan Văn Tu.
Tuy hắn không biết Nhan gia này có quan hệ gì với vị tiểu tổ tông cấp trên kia, nhưng tốt nhất vẫn không nên đắc tội. Chuyện hôm nay không phải chuyện lớn gì, mấy đứa trẻ cùng nhau hồ nháo mà thôi, chỉ cần Nhan gia không truy cứu, việc này coi như qua.
“Tri Châu đại nhân đi thong thả!"
Nhan Trí Cao và Tiêu sư gia, Lý Thọ Niên cười đưa Đổng Tri Châu và con trai ra khỏi viện, mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, lúc này mới chuẩn bị trở về phòng.
Lúc xoay người, dịch thừa đã sớm chờ ở một bên lập tức cười nhảy ra: "Nhan đại nhân, chuyện hôm qua có nhiều đắc tội, chúng ta đã chuẩn bị viện tử cho đại nhân một lần nữa, kính xin đại nhân đến."
Nhan Trí Cao nhìn thoáng qua dịch thừa trên mặt chất đầy nụ cười nịnh nọt, trong lòng vạn phần cảm khái, cười nói: "Làm phiền dịch thừa nhọc lòng."
Dịch thừa thấy Nhan Trí Cao không có bất cứ ý trách tội gì, trái tim treo lên cuối cùng cũng thả xuống: "Đều do chúng ta không làm tốt công tác, mới khiến đại nhân và mấy vị công tử bị ủy khuất, đại nhân rộng lòng tha thứ, không trách tội chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích."
Nhan Trí Cao cười cười: "Dịch thừa nghiêm trọng rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây ở phủ thành có khá nhiều quan viên báo cáo công tác, dịch trạm bận rộn cũng có thể lý giải."
Dịch thừa liên tục gật đầu, vẻ mặt cảm động: "Đa tạ đại nhân quan tâm."
Nhan Trí Cao không nói gì thêm: "Ngươi đi làm việc đi, chúng ta không sao!"
Dịch thừa: "Vâng, hạ quan không quấy rầy đại nhân nữa."
Nhìn Nhan Trí Cao trở về viện, dịch thừa lấy khăn tay ra, lau mồ hôi rịn trên trán.
Ai có thể nghĩ tới huyện lệnh thấp kém lại có chỗ dựa cường đại như vậy?
Hôm qua nhìn thấy bộ dáng vị công tử tôn quý kia cùng Nhan gia tiểu công tử thân quen, hắn thật sự sợ tới mức chân đều mềm nhũn.
"Mấy người các ngươi, con mắt nhìn kỹ một chút, đợi lát nữa cẩn thận giúp Nhan đại nhân và mấy tiểu công tử nhà hắn chuyển nhà, không thể có bất kỳ qua loa gì."
Dịch thừa lần nữa dặn dò nha dịch phía sau một phen, lúc này mới quay người rời đi.
Trong phòng.
Mấy người Đạo Hoa và Nhan Văn Tu lật xem ngân phiếu Đổng Tri Châu để lại.
Nhan Văn Khải vẻ mặt sợ hãi than: "Đổng Tri Châu kia ra tay thật hào phóng, chỉ mấy bồn hoa thôi, lại còn cho chúng ta năm trăm lượng bạc!"
Nghe nói như thế, Đạo Hoa không vui: "Tứ ca, cái gì gọi là mấy chậu cây trồng thôi? Đó chính là muội, còn có Tam ca tốn rất nhiều tinh lực bồi dưỡng ra, là muốn cầm đi tặng lễ vật cho mấy cữu cữu! Bên trong ký thác tình nghĩa của muội đối với các cữu cữu, tình nghĩa huynh hiểu hay không, há là mấy trăm lượng bạc có thể mua được?"
Nhan Trí Cao và Tiêu sư gia, Lý Thọ Niên vừa vào nhà đã nghe thấy lời nói của Đạo Hoa.
Tiêu sư gia cười nói: "Đại cô nương nói không sai, tình nghĩa trong lòng không thể dùng tiền tài để cân nhắc."
Thấy Tiêu sư gia tán thành lời nói của mình, mặt mày Đạo Hoa thoáng cái giãn ra, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nhìn Đạo Hoa tươi cười, ánh mắt Lý Thọ Niên lóe lên, nhìn thoáng qua Nhan Trí Cao, trong lòng thở dài, vị Nhan huyện lệnh này ngược lại là có phúc, con trai con gái đều tuấn tú xinh đẹp.
Tiêu sư gia tiếp tục cười nói: "Ta nhìn một chút, những bồn hoa đại cô nương trồng đều là loại hiếm thấy trên thị trường, nếu thật sự bán ra, năm trăm lượng bạc chưa chắc mua được."
Lời này thật sự nói trúng tim đen của Đạo Hoa rồi.
Hoa cỏ trong bồn hoa đều từng trồng trong không gian, cành lá xanh ngắt, đóa hoa kiều diễm, phẩm chất tuyệt đối thượng giai.
Thấy trưởng nữ dùng ánh mắt thương hại nhìn Tiêu sư gia, Nhan Trí Cao có một loại xúc động muốn che đầu, đi lên phía trước, rút ngân phiếu trong tay Đạo Hoa ra: "Chờ vi phụ làm xong, lại mang các con ra đường mua thêm lễ vật."
"Được rồi, hiện tại các con đều trở về phòng sửa sang lại hành lý của mình, đợi lát nữa chúng ta một lần nữa dọn một viện tử!" Nói xong, phất tay ra hiệu mấy đứa nhỏ nhanh chóng đi.
Nghe được phải chuyển viện, mấy người Đạo Hoa đều rất tích cực, không có cách nào, viện này thực sự quá cũ nát, ban đêm ngủ không thoải mái.
Dưới sự trợ giúp của nha dịch mà dịch thừa để lại, không bao lâu sau, Đạo Hoa bọn họ đã dọn xong sân.
Viện tử mới, vô luận số lượng gian phòng, lớn nhỏ, bài trí, phong cảnh đều tốt hơn trước quá nhiều, có thể thấy được công lợi của thế nhân.