Nghe vậy, Nhan Vân Khê lập tức đỏ bừng mặt, sau đó yên lặng cúi đầu.
Tưởng Uyển Oánh không để ý tới Nhan Vân Khê, thấy sắc mặt Đạo Hoa không tốt, trực tiếp giành nói: “Nhan cô nương đừng hiểu lầm, những năm trước khi ở kinh thành, thái hậu, hoàng hậu trong cung đều thường xuyên ban thưởng cho ta chút vật lưu ly, ta thì sao, đối với lưu ly cũng không phải rất coi trọng. Chỉ là.”
“Đèn lưu ly này là Dương ca ca cố ý cho ta, nói là nhẹ nhàng thuận tiện, ban đêm đốt lên, miễn cho ta ngã sấp xuống, đây là tâm ý của huynh ấy, như thế, ta không thể không cẩn thận một chút, Nhan cô nương cũng đừng cảm thấy ta keo kiệt.”
Đạo Hoa lười nghe nàng nói nhảm khoe khoang, thản nhiên nói: “Tưởng cô nương, ta đột nhiên nhớ tới chúng ta còn có chuyện khác phải làm, liền cáo từ trước.”
Nói xong, nhìn về phía Nhan Vân Khê đầu đã sắp chôn đến ngực, cùng với Nhan Vân Yên đang câu nệ câu nệ, “Vân Khê, Vân Yên, chúng ta đi thôi.”
Nghe Đạo Hoa nói đi, hai người Nhan Vân Khê và Nhan Vân Yên lập tức đứng lên.
Đạo Hoa cũng không chào hỏi đám người Tiêu Ngọc Dương, mang theo hai người ra khỏi phòng bao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT