Tiêu sư gia cười to vài tiếng, lập tức cùng Nhan Trí Cao nhảy lên một chiếc xe ngựa, mà mấy người nhỏ thì lên một chiếc xe ngựa khác, đoàn người cứ như vậy chạy về phía phủ thành.

Xe ngựa cổ đại không có bộ phận chống sốc, nếu thân thể không tốt, liên tục ngồi xe ngựa mấy ngày, người cũng sẽ mệt mỏi suy yếu.

Không phải sao, mới rời khỏi huyện Lâm Nghi chưa được hai ngày, sắc mặt Nhan Văn Tu đã có chút không tốt, ngồi trong xe ngựa, nhìn qua dường như có chút khó chịu.

Thấy đại ca yếu ớt như vậy, Đạo Hoa lắc đầu: "Đại ca, thân thể này của huynh cũng quá yếu đi, bình thường lúc huynh đọc sách, cũng phải chú ý kết hợp lao động và nghỉ ngơi nha."

Nhan Văn Khải ở bên cạnh gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, mỗi lần ta gọi đại ca ra ngoài rèn luyện thân thể, huynh ấy đều không để ý tới ta."

Nhan Văn Tu nhìn qua tứ đệ, tức giận nói: "Đó mà là rèn luyện thân thể? Chơi thì có."

Nhan Văn Khải đúng lý hợp tình nói: "Trong quá trình chơi thuận tiện rèn luyện thân thể, vẹn toàn đôi bên!"

Nói xong, nhìn về phía Đạo Hoa và Nhan Văn Đào, "Đại muội muội, ta phát hiện khí sắc muội và tam ca rất tốt nha!"

So với người thích chơi đùa thích làm ầm ĩ như hắn, nhìn qua còn có tinh thần hơn.

Nhan Văn Đào cười nói: "Đúng vậy, ở thôn Nhan gia, Đạo Hoa nổi tiếng là đứa trẻ có phúc, từ nhỏ đến lớn gần như không bị bệnh gì, chạy đường còn nhanh hơn người lớn. Ta chạy theo sau nàng thân thể cũng đã tốt hơn."

Nghe vậy, Nhan Văn Tu và Nhan Văn Khải đều nở nụ cười.

Nhan Văn Tu nhìn về phía Đạo Hoa: "Thân thể là gốc rễ của tất cả mọi thứ, nhất là nữ tử, có một thân thể tốt lại càng là phúc khí lớn. Tuy nhiên, tuy nói vận động thích hợp có lợi cho sức khỏe, nhưng thân là nữ tử, vẫn phải lấy nhàn tĩnh đoan trang làm chủ."

Thấy đại ca nhà mình giờ phút này còn không quên thuyết giáo, Đạo Hoa thở dài một hơi, gắt giọng: "Đại ca, ta biết ngươi là vì tốt cho ta, nhưng bây giờ ta đang mặc trang phục nam tử, lại ra ngoài, cho nên, trong khoảng thời gian này huynh cũng đừng luôn treo quy củ lễ nghi ở bên miệng, để ta thư giãn một chút."

Có trời mới biết, làm một tiểu thư khuê các ôn nhu nhã nhặn tra tấn người ta thế nào, cái này không thể làm, cái kia không thể nói, cái này đối với nàng đã quen không bị gò bó mà nói, thật là có chút khó có thể thích ứng.

Nhan Văn Tu nhìn Đạo hoa, thấy sắc mặt của nàng cũng không tệ lắm, nói tiếp: "Thế đạo đối với nữ tử yêu cầu tương đối nghiêm, mỗi tiếng nói cử động đều phải dưỡng thành từ nhỏ, khắc quy củ lễ nghi vào trong xương, như vậy ngày sau mặc kệ đi nơi nào, cũng không ai có thể vạch ra sai lầm của ngươi."

Tính tình đại muội nhảy nhót, hắn làm đại ca, có khi cũng khó tránh khỏi vì nàng sốt ruột.

Nam tử thế gian, phần lớn vẫn là thích ôn nhu nhã nhặn, tính tình quá lợi hại, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm giác không bị khống chế, sẽ làm cho người ta kính nhi viễn chi.

Xung đột về lý niệm, Đạo Hoa biết rất khó dùng ngôn ngữ thuyết phục đối phương.

Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là, tai trái nàng vào tai phải ra.

Thân ở cổ đại, vì sinh tồn, nàng có thể dung nhập vào bên trong quy tắc thế tục, nhưng nàng không muốn bị hoàn toàn đồng hóa.

Vào lúc ban đêm, đoàn người Đạo Hoa ngủ lại trong một khách điếm.

Lúc xuống xe ngựa, thấy thân thể Nhan Trí Cao và Tiêu sư gia đều có chút run rẩy, Đạo Hoa lại lắc đầu, thân thể những người này quá yếu!

"Kiên trì một chút, còn hai ngày nữa là có thể đến phủ thành."

Vị trí huyện Lâm Nghi hẻo lánh, cách phủ thành có chút xa, ở giữa lại có một đoạn đường núi gập ghềnh, cho dù là ngồi xe ngựa, nhanh nhất cũng cần năm ngày mới có thể đến.

Thấy tinh thần của nhi tử nữ nhi cũng không tệ lắm, Nhan Trí Cao thở phào nhẹ nhõm, hắn lo lắng nhất chính là mấy đứa nhỏ trên đường sinh bệnh gì đó.

Bây giờ thấy bọn họ đang tốt, ngược lại là yên tâm không ít.

Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần mọi người tốt hơn một chút, sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lại ngựa không dừng vó bắt đầu lên đường.

"Phụ thân!"

Vừa mới ngồi lên xe ngựa, Nhan Trí Cao nghe thấy giọng nói của lão Tứ, mở rèm xe ra: "Có chuyện gì?"

Nhan Văn Khải cười đưa một túi nước cho Nhan Trí Cao: "Phụ thân, đây là nước trà đại muội muội pha, uống giải khát, nếu người và Tiêu sư gia mệt mỏi, uống một ít có thể giảm bớt mệt nhọc."

Nhan Trí Cao nhận lấy túi nước, mở nắp ra ngửi: "Trà gì? Rất thơm."

Tiêu sư gia ở một bên cười nói: "Đại cô nương hiếu tâm đáng khen."

Trên đường về sau, Nhan Trí Cao thử uống nước trà của Đạo Hoa đưa, phát hiện sau khi uống xong tinh thần thật sự tốt hơn một chút, lập tức rót cho Tiêu sư gia một chén: "Tiêu sư gia, ngài cũng nếm thử đi, mùi vị cũng không tệ lắm."

Tiêu sư gia uống một ngụm, ánh mắt sáng lên: "Miệng lưỡi lưu hương, trà ngon." Nói xong lại nhấp một ngụm nhỏ, hỏi: "Đại nhân đã nếm ra là trà gì chưa?"

Nhan Trí Cao lại uống một chén: "Hình như chỉ là trà hoa nhài bình thường."

Tiêu sư gia lắc đầu: "Trà hoa nhài bình thường cũng không thanh thuần như vậy, thuần hậu, lá trà đại cô nương dùng phẩm chất thượng giai."

Nhan Trí Cao gật đầu, mặt lộ vẻ tán đồng: "Cũng không biết nha đầu kia tìm đâu ra loại trà hoa thơm thuần khiết thế này?" Trong nhà không có lá trà tốt như vậy!

Tiêu sư gia cười cười, không nói tiếp.

Việc này chính là chuyện nhà họ Nhan, một người ngoài như ông ta không tiện nói nhiều.

Có nước trà nâng cao tinh thần, đoạn đường sau đó, Nhan Trí Cao, Tiêu sư gia và Nhan Văn Tu đều tốt lên không ít, đoàn người ở ngày thứ năm thuận lợi đi tới dịch trạm phủ thành.

Khoảng thời gian này bởi vì có rất nhiều quan viên đến phủ thành báo cáo công tác, lúc đám người Đạo Hoa đến, dịch trạm đều đã chật kín, nhưng vận khí của bọn họ không tệ, được phân đến một cái tứ hợp viện nhỏ.

"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút!"

Liên tiếp chạy năm ngày đường, cho dù là Đạo Hoa và Nhan Văn Đào có khỏe mạnh cũng muốn ngủ một giấc.

Tứ Hợp viện không có nhiều phòng, vừa vặn đủ cho mấy người ở lại.

Chính phòng cho Nhan Trí Cao và Tiêu sư gia ở, sương phòng trái phải, bị Đạo Hoa chia mấy phần.

Phân phòng xong, Đạo Hoa liền bảo tiểu nhị trong dịch trạm đưa nước nóng, nàng muốn tắm rửa.

Nhưng mà nước nóng còn chưa đưa đến, dịch thừa đã dẫn theo một đám người đi tới viện tử của bọn họ.

“Rõ ràng viện này là chúng ta vào ở trước, dựa vào cái gì bắt chúng ta đổi?" Giọng nói bất mãn của Nhan Văn Khải vang lên.

Dịch thừa xấu hổ cười cười với Nhan Trí Cao: "Xin huyện lệnh đại nhân thứ lỗi, là chúng ta sơ sẩy nghĩ sai viện tử, vốn viện tử này chính là chuẩn bị cho Tri châu đại nhân Phồn Châu, hôm nay Tri châu đại nhân đã tới, cho nên."

Ngữ khí tạm được, nhưng thái độ lại không có chút khoan nhượng nào.

Trưởng một huyện, ở trong huyện, đó là quan lớn nhất, nhưng sau khi tới phủ thành, liền thành quan viên dưới cùng.

Đạo Hoa đứng ở cửa, thấy cha tiện nghi ẩn nhẫn tức giận, có chút vô lực phất phất tay, ý bảo bọn họ thu dọn đồ đạc cùng đổi viện.

"Ôi!"

Đạo Hoa nghe được tiếng thở dài, vừa quay đầu lại, phát hiện đúng là Tiêu sư gia.

Tiêu sư gia thấy Đạo Hoa nhìn qua, cười khổ một chút, xoay người trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Quan trường chính là như vậy, bái cao giẫm thấp.

Cái gì đã sớm chuẩn bị xong, đều là nói lung tung, dịch thừa chẳng qua là cảm thấy Nhan đại nhân chức quan thấp, sau lưng lại không có người, dễ bắt nạt mà thôi, lúc này mới trắng trợn đi lên bảo bọn họ thay đổi viện.

Rất nhanh, đoàn người thu dọn xong đống đồ vật.

Lúc ra viện, vừa vặn nhìn thấy Tri châu đại nhân muốn vào ở.

Nhìn thấy vị Tri châu đại nhân kia vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt cha hờ, người cha hờ bị bạc đãi còn phải cúi đầu làm thấp lấy lòng người nọ, trái tim Đạo Hoa thật sự ngũ vị tạp trần, mặc dù trước đó có bất mãn nhiều hơn nữa đối với cha hờ, giờ khắc này, đều hóa thành mây khói.

Mặc kệ như thế nào, cha tiện nghi vẫn luôn dùng bả vai không dày của hắn chống đỡ cho Nhan gia một vùng trời bình yên.

Nhìn tiểu viện hoang vu cũ kỹ trước mắt, trên mặt Nhan Trí Cao gượng ép kéo ra nụ cười, làm sao cũng không duy trì được.

Tiểu nhị dẫn đường thần sắc cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười: "Cái đó. Huyện lệnh đại nhân các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, tiểu nhân lui xuống!" Nói xong nhanh như chớp chạy đi.

"Khi dễ người quá đáng!"

Nhan Văn Tu rốt cuộc vẫn là thiếu niên hơn mười tuổi rưỡi, công phu nhẫn nhịn không bằng Nhan Trí Cao và Tiêu sư gia, hơn nữa khí tiết người đọc sách có thể giết không thể nhục, giờ phút này tức giận đến mức thân thể đều có chút phát run.

Đạo Hoa thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, sợ hắn tức giận đến mức té xỉu lập tức tiến lên trấn an: "Đại ca, chúng ta không so đo với đám tiểu nhân nịnh nọt này, đợi ngày sau ngươi đỗ tiến sĩ, sẽ không có người nào dám đối với chúng ta như vậy nữa."

Nhan Trí Cao bước lên vỗ vai trưởng tử, thở dài: "Muội muội ngươi nói không sai, chỉ có người có tiền đồ mới được người ta tôn trọng. Ngươi tức giận với dịch thừa ở đây làm gì, còn không bằng suy nghĩ xem nên đọc sách như thế nào cho tốt."

"Chỉ cần ngươi có thể thi đậu tiến sĩ, nhà chúng ta chính là một môn hai tiến sĩ, cũng miễn cưỡng có thể được xưng tụng là thư hương môn đệ, đến lúc đó, thế nhân đều sẽ xem trọng chúng ta một chút."

Đạo Hoa thấy ánh mắt Nhan Văn Tu trở nên kiên định, lo lắng hắn gây áp lực quá lớn cho mình, lập tức nói: "Đại ca, huynh cũng không nên quá gấp gáp, huynh bây giờ còn nhỏ, chỉ cần đi học là được, những thứ khác, có phụ thân ở đây!"

Nghe vậy, Nhan Trí Cao trừng mắt nhìn Đạo Hoa, lúc này nghĩ đến người làm cha như hắn, lúc trước chống đối hắn sao không nhớ tới phụ thân hắn nhỉ?

Tiêu sư gia cười nhìn Đạo Hoa, thấy Nhan Văn Tu nghe xong lời của nàng, vẻ mặt không còn căng thẳng như trước nữa, ánh mắt lóe lên vài cái.

Nhan đại cô nương này cũng không phải chỉ biết mạnh mẽ đâm tới!

"Đi thôi, đi vào chỉnh đốn một chút, buổi tối còn phải ngủ!"

Có chuyện thay đổi viện tử, tâm tình đoàn người Đạo Hoa đều không tốt, sau khi tiến vào viện tử, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Cũ nát còn chưa tính, còn nhỏ như vậy, làm sao đủ cho chúng ta ở ah!"

Nhan Văn Khải bất mãn nói thầm.

Đạo Hoa kéo hắn, ý bảo hắn đừng đổ dầu vào lửa, không thấy sắc mặt cha tiện nghi bây giờ đã âm trầm giống như muốn mưa sao?

Trong viện, gian phòng chỉ có năm gian, cuối cùng, Nhan Trí Cao một gian, Tiêu sư gia một gian, một gian Đạo Hoa, ba huynh đệ Nhan Văn Tu chen chúc một gian, gian cuối cùng cho mấy gã sai vặt đi theo ở.

"Ôi, chăn này đều mốc meo, buổi tối ngủ thế nào ah?"

Thanh âm bất mãn của Nhan Văn Khải lại vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play