Tần Tiểu Lục tiếp tục nói: “Hán Lưu Ly đã tung ra phong thanh, nói là ngày đó sẽ miễn phí đưa ra mười ba bộ trà lưu ly, mọi người đến xưởng Lưu Ly đều có cơ hội lấy được.”
Lần này, Đạo Hoa xác định Tiêu Ngọc Dương chính là cố ý, lập tức nhếch khóe miệng lên, trong mắt xẹt qua ý cười: “Tên này đừng nói nữa, còn rất biết làm việc đấy.”
Vương Mãn Nhi lại đau lòng: “Mười ba bộ trà cụ lưu ly nha, vậy phải tốn bao nhiêu bạc chứ? Miễn phí đưa ra, còn không bằng cho chúng ta.”
Tâm tình đang cao hứng, Đạo Hoa nghe nói như thế, có chút không nói nên lời nhìn thoáng qua Vương Mãn Nhi: “Ngươi biết cái gì, Tiêu Ngọc Dương đây là đang tích lũy nhân khí.”
“Ngươi nghĩ đi, mọi người biết có đồ uống trà lưu ly miễn phí có thể nhận, vì một tia cơ hội có thể đạt được kia, có phải đều sẽ đi chú ý hay không? Một truyền mười, mười truyền trăm, người biết được sẽ nhiều hơn.”
Vương Mãn Nhi lộ vẻ bừng tỉnh, cười nói: “Không ngờ Tiểu vương gia còn rất biết làm ăn.” Nói xong, dừng một chút, cười hỏi, “Cô nương, Tiểu vương gia mở xưởng Lưu Ly, người nói hắn có thể tặng cho chúng ta một ít không?”
Đạo hoa: “Cô nương nhà ngươi ta có tiền, có thể tự mình đi mua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play