Tiêu Ngọc Dương không yên lòng, chỉ vào vết máu trên áo bào: “Nhưng nàng bị thương.”
Cổ bà bà sợ cháu trai nói thêm gì nữa, Đạo hoa sẽ kiếm khe đất mà trốn, nhanh chóng cắt đứt lời của hắn: “Nàng không bị thương, được rồi, mau theo ta ra ngoài, khuê phòng của cô nương, không phải ngươi có thể vào.”
Nói xong, liền không nói lời nào đem Tiêu Ngọc Dương kéo ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Cổ Kiên nghe thấy tiếng chạy tới: “Nha đầu kia rốt cuộc làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”
Cổ bà bà nói thẳng: “Không bị thương, đi nấu bát canh gừng đường đỏ.” Nói xong, chính mình lại xoay người tiến vào gian phòng Đạo hoa.
Vừa nghe lời này, Cổ Kiên lập tức hiểu ra, có chút không nói nên lời liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, không biết thì đừng nói lung tung, khiến ta sắc nhầm thuốc.” Nói xong, quay người đi nấu thuốc lần nữa.
Tiêu Ngọc Dương: “-.-”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play