Tiêu Ngọc Dương đối với mấy chuyện này thật sự là không có hứng thú, thấy Tưởng Uyển Oánh nói, nàng lại cố ý tới đây nhìn mình, cũng không tiện trực tiếp đuổi người, chỉ có thể nhẫn nại nhưng không tập trung lắng nghe.
Đúng lúc này, người được Đắc Phúc phân phó đi lấy quả đỏ, Đắc Hỉ ôm chậu hoa quả đỏ tới.
Nhìn thấy hồng quả, Tiêu Ngọc Dương thần sắc vui vẻ, đứng lên liền đi tới, tự tay nhận lấy đặt lên bàn.
Tưởng Uyển Oánh thấy vậy, cười cười: “Dương ca ca, huynh bắt đầu từ khi nào thích những thứ này rồi? Ta nhớ được khi còn bé, hoa cỏ ngự hoa viên cũng không ít khi bị ngươi hạ độc thủ.”
Nghĩ đến lúc Đạo hoa thu được quả hồng sáng lấp lánh, khóe miệng Tiêu Ngọc Dương liền cong lên: “Sở thích là sẽ thay đổi, bây giờ ta rất thích những hoa hoa cỏ cỏ này.”
Tiêu Ngọc Dương muốn nhanh chóng đem quả đỏ đưa cho Đạo hoa, nhưng lại muốn mang theo thứ khác, trong khoảng thời gian này hắn cũng được không ít đồ tốt, có một ít Đạo hoa có thể dùng được.
Thấy Tưởng Uyển Oánh còn đó không đi, suy nghĩ một chút, Tiêu Ngọc Dương vẫn nói: “Uyển Oánh biểu muội, nếu muội không có chuyện gì khác thì về nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải làm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play