Tiêu Ngọc Dương lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa Đạo hoa, phát hiện là bản đồ địa hình giản dị của Đào Hoa sơn.
“Ngươi vẽ từ khi nào? Đừng nói, còn rất giống.”
Tiêu Ngọc Dương cười cười: “Đây chỉ là ta bớt thời giờ họa, cây đào không có mấy quả, sắc cũng không lên, nơi nào giống rồi?”
“Ngược lại ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đây là Đào Hoa sơn.” Đạo Hoa dời ánh mắt từ trên bức họa đến trên người Tiêu Ngọc Dương, cười nói: “Tiêu Ngọc Dương, không ngờ ngươi còn rất có thiên phú hội họa.”
Tiêu Ngọc Dương nở nụ cười: “Phong cảnh ta có thể vẽ, nhưng mà ta am hiểu nhất là vẽ người, thế nào, có hứng thú để ta vẽ cho ngươi một tấm hay không?”
Hai mắt Đạo Hoa sáng ngời: “Thật sao?” Nói xong liên tục gật đầu, “Ta rất hứng thú, nếu ngươi vẽ đẹp, ta sẽ treo tranh lên, đặt ở trong phòng ta ngày nào cũng xem.”
Tiêu Ngọc Dương bật cười lắc đầu: “Nhan Di Nhất, không ngờ ngươi còn rất tự luyến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT