Nữ nhi lần đầu ở bên cạnh mình ăn tết, Lý phu nhân tự nhiên là muốn cố gắng hết sức để nữ nhi vui vẻ.
Vị trí địa lý huyện Lâm Nghi có chút lệch, đồ vật bán trong huyện thành phẩm chất đều không phải rất tốt.
Lúc trước nữ nhi tới, bởi vì thu thập không được chất liệu tốt, nàng chỉ có thể dùng vải vóc bình thường làm mấy bộ xiêm y cho nữ nhi.
Bây giờ là tết, bà ta đương nhiên hi vọng nữ nhi có thể mặc tốt một chút.
Ở trong nhà, trong mấy cô nương đọc sách, chỉ có Đạo Hoa trên người nàng là kém nhất, nàng có thể đoán được, những tiểu cô nương kia có lẽ đã nói chuyện phiếm không ít về Đạo Hoa.
Cũng chỉ có nữ nhi hiểu chuyện, chưa bao giờ vì những chuyện này mà làm cho nàng phiền lòng.
Vừa nghĩ tới nữ nhi lớn đến chín tuổi còn chưa mặc qua y phục làm bằng tơ lụa, lòng của nàng liền khó chịu không chịu nổi.
Trong nhà, trước kia lễ tiết đưa đến Nhan gia, chỉ cần có vải màu nhạt, đều là chia cho ba cô nương.
Lần này, không phải nàng keo kiệt, mấy cuộn gấm vóc kia là đại ca cố ý chọn lựa cho Đạo Hoa, sớm đã giữ lại, sau khi thư nhà thu được, nàng đều nghĩ kỹ phải làm quần áo kiểu dáng gì cho nữ nhi.
Nay Nhan Trí Cao không hỏi một tiếng, liền chia gấm vóc cho những người khác, Lý phu nhân xưa nay dịu dàng và ngoan ngoãn ần đầu tiên tức giận với hắn.
"Lão gia, ngươi không hỏi ta chia lễ vật năm xuống, cái này không có gì, thế nhưng, lúc ngươi chia mấy thớt gấm vóc kia, không nghĩ tới lưu cho chúng ta một thớt cho Đạo Hoa sao?"
Nhan Trí Cao có chút xấu hổ, lúc ấy hắn nhìn thấy mấy thớt vải kia, nghĩ nữ quyến trong nhà may quần áo mặc vào nhất định sẽ đẹp, vui vẻ liền phân vải xuống.
Về phần trưởng nữ bên này, không phải còn thừa rất nhiều nguyên liệu sao? Dù sao cũng sẽ không ủy khuất nàng.
"Đây cũng không phải là đại sự gì, nhìn ngươi gấp, mấy thớt vải mà thôi, phân đều phân xuống rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Nghe vậy, Lý phu nhân rốt cuộc không kiềm chế được tức giận trong lòng: "Lão gia, mấy thớt vải kia là cữu cữu của đạo hoa cố ý tặng cho nàng, mấy năm nay Đạo Hoa không ở bên cạnh chúng ta, chúng ta vốn không chiếu cố nàng, hiện tại đồ vật của nàng cũng phải đưa cho những người khác sao?"
Nhan Trí Cao vốn có chút áy náy trong lòng, nhưng vừa nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Cái gì mà người khác? Mấy người Di Song đều là muội muội của Đạo Hoa, nàng ta thân là trưởng tỷ, lễ vật nhường cho các muội muội mấy cuộn vải làm sao?"
Lý phu nhân tức giận đến không chịu được, không nói gì mà thốt ra: "Lão gia muốn đưa đồ cho Di Song các nàng tự mình đi mua đến đưa, chất liệu ca ta đưa tới chỉ định là cho Đạo Hoa phải trả lại."
*Thật cảm động tình mẹ của Lý phu nhân
Lời này vừa nói ra, Nhan Trí Cao lập tức đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Lý phu nhân.
Cho tới nay, Nhan Trí Cao đều rất rõ ràng, Nhan gia vốn liếng mỏng manh, lo lót trên dưới quan trường, chi tiêu cả nhà, một bộ phận rất lớn đều dựa vào của hồi môn của phu nhân duy trì.
Đối với điểm này, Nhan Trí Cao có tự trách, có áy náy, nhưng cũng có khó nói.
Một nam nhân cần nhờ lão bà của hồi môn sống qua ngày, hơn nữa còn là một huyện trưởng, khiến cho tâm cao khí ngạo Nhan Trí Cao vô cùng phản cảm phu nhân mình dùng tiền tài đến gõ hắn.
Nhan Trí Cao lạnh lùng nhìn Lý phu nhân, thầm nghĩ.
Vì mấy thớt vải, phu nhân của hắn lại không để ý thể diện cùng hắn cãi lộn, hiện tại còn muốn đưa hắn đi ra ngoài đồ vật cầm về, đây quả thực là đang hung hăng đánh mặt hắn.
Thương nhân quả nhiên không lên được mặt bàn, trong mắt chỉ có tiền bạc, không có quy củ thể thống.
Bên này, lời vừa ra khỏi miệng, Lý phu nhân cũng cảm thấy có chút không tốt.
Nhưng giờ phút này nàng đang nổi nóng, cũng không giống như bình thường cẩn thận giữ gìn tự tôn của Nhan Trí Cao.
Hai vợ chồng cứ giằng co giương cung bạt kiếm như vậy, không ai có ý định cúi đầu.
"Các ngươi muốn làm gì? Muốn lật trời phải không? Còn có để lão bà tử ta vào mắt hay không?"
Nhan lão thái thái được Tôn mẫu nâng đỡ bước nhanh vào chính phòng, tức giận nhìn hai người đang giằng co trong phòng.
Vợ chồng Đại phòng cãi nhau, rất nhanh đã truyền đến tai các viện.
Tam phòng.
Hôm nay Đạo Hoa đi theo Lý phu nhân ra đường, nhìn thấy có người đang bán chậu sành, nghĩ đến nhà ngoại tổ chưa từng gặp mặt của nàng lần này tặng cho nàng không ít đồ tốt, cảm thấy nàng phải trả lễ, liền mua hơn mười chậu sành trở về.
Nàng không có gì để lấy ra, nhưng có thể trồng một ít bồn hoa đưa qua.
Giống như lần trước mua Hồng Mai bây giờ nở cũng không tệ, có thể tiếp tục trồng một đoạn.
Còn có trước đó lúc ở Nhan gia thôn, nàng chạy khắp nơi trên núi, góp nhặt không ít chủng loại hoa cỏ, hiện tại đều sinh trưởng tốt trong không gian, dời trồng ra, tuyệt đối không kém bồn hoa người khác bán.
Trong đám cháu trai Nhan gia, người hứng thú với mấy thứ này nhất chính là tam ca Nhan Văn Đào.
Cho nên, vừa về nhà, nàng liền cầm chậu sành đi tới phòng thứ ba.
Khi chuyện ở chính viện truyền đến, nàng đang cùng Nhan Văn Đào lấp đất vào trong chậu sành.
Nghe thấy Lý phu nhân cãi nhau với Nhan Trí Cao Hoa Đạo ném chậu sành, còn chưa kịp rửa tay đã nhanh chóng chạy về phía chính viện.
Mà Ngô thị, sau khi biết được tiền căn hậu quả sự tình, lập tức tìm tới gấm vóc lúc trước đưa tới, cầm lên cũng vội vàng hướng chính viện đi đến.
Nhị phòng.
Thấy Tôn thị muốn đưa tấm vải gấm mà mình thích nhất, Nhan Di Nhạc không vui: "Nương, đây là đại bá chia cho chúng ta, dựa vào cái gì phải trả lại ?"
Tôn thị khẽ điểm trán Nhan Di Nhạc: "Bên phía chính phòng đã náo loạn rồi, không trả về chẳng lẽ đợi người khác đến đòi?"
Nhan Di Nhạc rầu rĩ không vui nói: "Đồ đã tặng còn phải mang về, đại bá mẫu sao có thể như vậy?"
Nhan Di Hoan: "Đại bá mẫu không phải người nhỏ mọn, ta nghe nói, vải vóc lần này là cữu cữu của đại tỷ tỷ cố ý tặng cho nàng, là đại bá phụ nghĩ sai rồi."
Nhan Di Nhạc: "Cho dù tính sai, chỉ mấy tấm vải mà thôi, không thể cho rồi còn đòi lại."
Lời này, Nhan Di Hoan và Tôn thị đều không tiếp.
Đây cũng không phải là mấy thớt vải bình thường, Tôn thị sinh ra trong nhà địa chủ tự nhận có chút kiến thức, gấm vóc đưa tới vừa vào tay, nàng liền biết phẩm chất của những vải này tốt hơn rất nhiều so với những loại mà trước kia bọn họ nhận được.
Nhan Di Nhạc thấy Tôn thị không nói gì, lắc lắc cánh tay bà:
”Nương, nữ nhi thích vật này, chúng ta có thể không đưa về không? Đại tỷ tỷ chỉ có một mình, trước đó đại bá mẫu đã làm cho nàng nhiều y phục như vậy, năm mới nàng ấy không làm, cũng có y phục mới mặc."
Tôn thị liếc mắt xem thường:
"Cái này không giống, đại tỷ tỷ của con hiện tại mặc quần áo, chất liệu còn không tốt bằng trên người các con, đại bá mẫu của con chắc chắn sẽ không ủy khuất nữ nhi của mình, đi thôi, cùng mẫu thân đem vải đưa trở về."
Nhan Di Nhạc nhếch miệng thật cao:
"Từ sau khi đại tỷ tỷ đến đây, đại bá mẫu cũng không thương yêu chúng ta nữa."
Tôn thị không nói gì, Nhan Di Hoan đi theo sau mẫu thân và muội muội thầm nghĩ, chất nữ đương nhiên là kém hơn nữ nhi của mình.
Song Hinh Viện.
Lâm di nương nhận được tin tức, hai mắt sáng ngời.
Lập tức, có chút không nỡ nhìn gấm vóc còn chưa thu lại, bỏ qua ánh mắt không muốn của nữ nhi, phân phó nha đầu ôm lấy gấm vóc bước nhanh về phía chính viện.
Chính viện.
Đạo Hoa dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào sân, bởi vì chạy quá nhanh, trên trán đã chảy ra mồ hôi.
Tuy nàng chỉ nghe đại khái, nhưng nghĩ đến tính cách hiền lành dịu dàng, không dễ dàng tranh luận với người khác của mẹ nàng, bản năng liền cảm thấy cha tiện nghi kia khi dễ nương nàng.
Nương nàng yếu đuối như vậy, nàng phải đi hỗ trợ, nếu không không biết sẽ bị bắt nạt thành cái dạng gì nữa.
Nhưng vừa bước vào sân đã bị Nhan Văn Tu, Nhan Văn Khải kéo sang một bên.
"Đại ca, Tứ ca, các ngươi thả ta ra, ta phải vào
xem nương!" Đạo Hoa giãy dụa, muốn hất cánh tay đang nắm mình ra.
Nhan Văn Tu: "Đại muội muội, tổ mẫu đang ở bên trong."
"Vậy ta cũng phải đi vào!"
Thấy đại ca nhà mình muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy Tứ ca bình thường có cái gì nói cái gì lại vẻ mặt khó xử, Đạo Hoa không thể không mở miệng hỏi: "Đại ca, Tứ ca, các ngươi kéo ta rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Nhan Văn Tu nhìn nhìn Đạo Hoa, cân nhắc nói: "Đại muội muội, sở dĩ phụ mẫu ầm ĩ lên là bởi vì vải đại cữu cữu tặng cho muội bị phụ thân tặng cho các phòng, huynh nghĩ nếu muội chủ động từ bỏ, việc này có lẽ cũng sẽ lắng xuống."
Đạo Hoa nghe lời của Nhan Văn Tu thì vẻ mặt dừng lại một chút, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đại ca, muội cũng không muốn nhìn thấy phụ mẫu cãi nhau, nhưng nếu đồ đã là do Đại Cữu Cữu cố ý tặng cho muội, bây giờ muội chủ động không muốn, vậy có phụ lòng thương yêu của Đại Cữu Cữu không?"
"Còn nữa, sở dĩ nương làm vậy cũng là vì bảo vệ muội , nếu hiện tại muội đứng ra nói không cần, vậy có tính là phụ lòng quan tâm, tình cảm tha thiết của nương không?"
"Cái này..." Nhan Văn Tu ngẩn người, hắn chỉ muốn phụ mẫu không sinh hiềm khích, những thứ khác cũng không suy nghĩ nhiều, nghe thấy lời nói của Đạo Hoa, cũng cảm thấy có mấy phần lý, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Thấy đại ca tài giỏi lại bị đại muội muội mắng đến nói không ra lời, Nhan Văn Khải lập tức nhìn về phía Đạo Hoa với đôi mắt sáng ngời.
Đại muội muội lợi hại nha!
Đừng thấy đại ca nhà hắn có vẻ tao nhã, nhưng đạo lý trong miệng thì lại là một đống, mấy huynh đệ tỷ muội trong nhà, ở trước mặt hắn chưa bao giờ chiếm được tiện nghi gì.
Tựa như bình thường hắn không thích đọc sách, thường xuyên bị nói đến hoài nghi nhân sinh, cảm giác nếu hắn không học tập chăm chỉ , thì có lỗi với việc có mặt trên đời này.
Tuy nói đại ca có ý tốt, nhưng luôn bị trông chừng, hắn cũng rất mệt mỏi.
Bây giờ nhìn thấy đại muội muội nói đạo lý với đại ca, hắn thật muốn nhảy dựng lên vỗ tay.
Đáng tiếc, còn chưa kích động được bao lâu, Nhan Văn Khải bị Nhan Văn Tu trừng mắt, lập tức sợ hãi.
Nhan Văn Tu lại nhìn về phía Đạo Hoa: "Đại muội muội, mấy thớt vải mà thôi, không nghiêm trọng như muội nói. Huynh nghĩ, muội cũng không hy vọng phụ mẫu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà huyên náo không thoải mái nhỉ?"
Lời này khiến cho Đạo Hoa có chút không thoải mái.
Nàng đối với vải vóc tặng ra ngoài kỳ thật cũng không để ý, đối với nàng mà nói, mặc quần áo chỉ cần thoải mái là được, nhưng nàng để ý tâm ý của đại cữu cữu, cùng Lý phu nhân coi trọng đối với nàng.
Hơn nữa, cha tiện nghi của nàng không có hỏi qua mẹ nàng một tiếng, liền phân phối lễ vật Lý gia đưa tới, làm sao không phải là một loại không tôn trọng đối với thê tử?