Trước khi Đạo Hoa đi tỉnh phủ, cố ý phân phó Tần Tiểu Lục, bảo hắn vừa đến Ninh Môn phủ liền hỏi thăm tình huống bên này.
Trong khoảng thời gian này Tần Tiểu Lục chạy ra ngoài, có chút thời điểm đi xa, còn có thể qua đêm ở bên ngoài, một trận bận rộn này, cuối cùng cũng làm xong chuyện bàn giao cho Đạo hoa.
“Cô nương, phủ đệ Ninh Môn ba châu mười tám huyện, diện tích cai quản ít nhất gấp ba phủ khác. Nhưng, diện tích tuy lớn, nhưng lại có hơn phân nửa huyện đều là huyện dưới.”
“Rất nhiều nơi đều tương đối hoang vu, nhất là mấy huyện giáp biên giới Biền Tây và Tế Quảng, nhiều đất đai đều để đó không dùng, không người trồng trọt.”
Đạo Hoa hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Tần Tiểu Lục: “Mấy huyện kế bên Biền Tây là bởi vì mấy năm trước có nạn trộm cướp, rất nhiều bách tính đều bị cướp mất gia sản, phàm là ai hơi phản kháng thì sẽ mất mạng.”
“Ta nghe lão nhân bên kia nói, tất cả mọi người đều sợ hãi, nhao nhao rời đi, cho dù hai năm nay Quách tổng đốc quét sạch nạn trộm cướp, mọi người vẫn không muốn trở về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play