Tiêu Ngọc Dương biết Đạo Hoa thông minh, có thể thấy được nàng từ mùi thơm trên người mình đã đoán được bọn họ đi nơi nào, vẫn còn có chút bất đắc dĩ, chột dạ liên tục lui về phía sau: “Cái kia, ta nhớ ra rồi, ta còn có việc bận.”
Đạo Hoa túm lấy tay áo hắn, tức giận nói: “Các ngươi có phải đi thanh lâu không?”
Tiêu Ngọc Dương vừa xấu hổ vừa chột dạ: “Cái đó, ngươi đừng nóng giận, chúng ta chỉ vào ngồi thôi, cái gì cũng không làm.”
Đạo hoa nở nụ cười: “Ngươi còn muốn làm gì nữa? Tiêu Ngọc Dương, ngươi nói ngươi mới bao lớn, đã đi dạo thanh lâu, ngươi có biết loại hành vi này là phi thường đáng xấu hổ hay không?”
Tiêu Ngọc Dương đau đầu, hắn nên thay quần áo mới rồi đi ra.
Đạo Hoa trầm mặc một chút, nghĩ đến tình huống gia thế của Tiêu Ngọc Dương, có chút tận tình khuyên bảo nói: “Tiêu Ngọc Dương, ta biết, ngươi không có trưởng bối bên cạnh, khó tránh khỏi tùy tính chút, thế nhưng, có một số việc chúng ta không thể làm, ngươi bây giờ còn nhỏ, phải đem tinh lực đặt vào chính sự, đừng để bị những chuyện loạn thất bát tao kia làm rối loạn tâm trí.”
“Thanh lâu là nơi nào? Đúng, cô nương ở đó rất xinh đẹp, ta nhìn cũng rất thích, nhưng, người đi nơi đó dù sao tương đối hỗn tạp, ai cũng không biết trên người bọn họ có bệnh hay không...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play