Từ lão thái y vội vàng nhận lấy phương thuốc nhìn lên, càng nhìn ánh mắt càng sáng: “Cô nương nên sớm đưa cho lão phu xem!” Nói xong cầm phương thuốc rời khỏi.
Đi được vài bước thì dừng lại, ngượng ngùng nhìn Đạo hoa.
Đạo hoa nhoẻn miệng cười: “Thái y cứ việc cầm đi, trước khi đến phụ thân ta đã thông báo, nếu thật sự có thể giúp đỡ nạn dân, đó cũng là trách nhiệm Nhan gia ta làm một phần con của Đại Hạ.”
Từ lão thái y ôm quyền, cảm động nói: “Nhan đại nhân đại nghĩa, cô nương yên tâm, nếu phương thuốc có hiệu quả, lão phu nhất định sẽ tự mình dâng tấu lên Hoàng thượng nói rõ tất cả.” Nói xong, liền bước đi như bay rời đi, không bao lâu đã không còn bóng dáng.
Đạo hoa: “Thân thể lão thái y này thật cứng rắn!”
Vào ban đêm, Tiêu Ngọc Dương và Nhan Văn Khải đều chưa tỉnh lại.
Đối với việc này, không có một người nào cảm thấy lo lắng, bởi vì phàm là người nhìn qua dung nhan của hai người đều có thể nhìn ra, khí tức của hai người đều ổn định, bệnh tình đều đang chuyển biến tốt đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play