Vừa nghe lời này, hai mắt Đạo Hoa lập tức sáng lên: "Bán mình táng phụ!!!" Loại tình tiết này, trong tiểu thuyết, trong TV có không ít lần nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy tại hiện trường.
Vẻ mặt Đạo Hoa nóng lòng muốn thử nhìn Nhan lão thái thái và Lý phu nhân: "Tổ mẫu, nương, con muốn xuống xem một chút."
Lý phu nhân muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của nữ nhi, có chút không nói nên lời, vì thế nhìn về phía Nhan lão thái thái.
Nhan lão thái thái xưa nay biết tính tình của Đạo Hoa, biết hôm nay nếu không để cho nàng xuống xe, đoán chừng năng sẽ lải nhải bọn họ nửa ngày, liền nói: "Không được gây chuyện, chỉ được phép ở bên ngoài nhìn xem là được."
Đạo Hoa lập tức cam đoan: "Yên tâm, con tuyệt đối không gây chuyện." Nói xong, nhanh chóng xuống xe.
Thấy vậy, Nhan lão thái thái lắc đầu: "Không biết tính tình nha đầu này giống ai?"
Lý thị nhã nhặn đoan trang, lão đại cũng là người nội liễm, sao lại sinh ra một cô nương hoạt bát như vậy?
Lý phu nhân ở một bên cười nói: "Lão gia nói, tính tình của Đạo Hoa cực kỳ giống mẫu thân lúc còn trẻ."
Nhan lão thái thái hồi tưởng lại dáng vẻ của mình lúc còn trẻ, lập tức vui vẻ: "Ngươi nói đúng, nha đầu kia quả thật giống ta."
Bên ngoài xe ngựa, Đạo Hoa kéo Nhan Văn Đào chen chúc vào đám đông.
"Không chỉ một người bán mình chôn cha nha?"
Giờ phút này, bên cạnh đường ngoài cửa thành, trưng bày ba cỗ thi thể, thi thể cũng chỉ là đơn giản dùng rơm rạ che lên.
Ở trước thi thể, có ba tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi quỳ.
Đạo Hoa cẩn thận nhìn ba tiểu cô nương, phát hiện một người trong đó rất không tệ, đôi mắt to ngập nước, bởi vì thân nhân qua đời, nước mắt lưng tròng, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Hai người khác dung mạo cũng rất bình thường, một người trong đó đói đến mức da bọc xương, nhìn qua có chút dọa người.
Người vây xem xung quanh, có người biểu thị đồng tình với họ, có người đơn thuần chỉ xem náo nhiệt, rất ít người tiến lên mua.
Thời buổi này mọi người đều không dễ dàng, trừ phi vốn liếng tương đối giàu có, nếu không ai sẽ mua người vào lúc này?
Đạo Hoa nhìn người xung quanh, phát hiện không ít nam nhân đều đang nhìn vị cô nương có tướng mạo không tệ kia, có mấy công tử trẻ tuổi thậm chí còn tiến lên an ủi cô nương kia vài câu.
Không bao lâu sau, một người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh tiến lên, cho cô nương kia một góc bạc: "Cô nương, mau đi chôn cất phụ thân ngươi đi."
Cô nương ngẩng đầu nhìn về phía thư sinh, cũng không nhận bạc.
Thư sinh thấy vậy, lập tức nói: "Ta không cần ngươi bán mình, ngươi chỉ cần cầm bạc."
Cô nương lắc đầu, cắn môi không nói gì.
Dáng vẻ quật cường kia, nam nhân chung quanh nhìn thấy mà đau lòng.
Nhan Văn Đào sốt ruột thay cho nàng: "Sao nàng ấy không nhận bạc?"
Đạo Hoa cười cười: "Có thể là mục tiêu của cô nương kia không phải thư sinh." Cách ăn mặc của thư sinh không giống như kẻ có tiền, có lẽ cô nương kia chướng mắt.
"Hả?" Nhan Văn Đào nghe không hiểu, đang định hỏi thì một công tử áo gấm được người ta vây quanh đi tới.
Công tử áo gấm vừa đứng lại, cô nương không nhận bạc của thư sinh kia đột nhiên lã chã chực khóc ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn công tử áo gấm.
Thấy rõ dung nhan cô nương, ánh mắt công tử áo gấm lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp đó lại cười ôn nhu nói: "Bản công tử sẽ giúp ngươi chôn cất phụ thân của ngươi"
Nghe vậy, cô nương chảy xuống nước mắt cảm kích: "Đa tạ công tử, tiểu nữ tử không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp công tử."
Nghe nói như thế, Đạo Hoa lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.
“Thì ra cô nương kia coi trọng công tử nhà giàu nha!"
Nhan Văn Đào lúc này mới phản ứng lại.
Không chỉ hắn, những người khác xung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Nhìn cô nương nghênh ngang rời đi theo công tử áo gấm, thư sinh vừa thẹn vừa giận sững sờ tại chỗ.
Lúc này, một cô nương khác mở miệng.
"Xin công tử thương xót, ta biết nấu cơm, biết đốn củi, biết trồng trọt, làm việc gì cũng biết, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử."
Thư sinh liếc nhìn cô nương, ném bạc xuống, xoay người rời khỏi đám người.
Cô nương nhặt bạc lên, dập đầu ba cái, lớn tiếng nói: "An táng cha xong, ta lập tức tới hầu hạ công tử". Nói xong, mời dân chạy nạn xung quanh tới an táng.
Hiện trường, chỉ còn lại cô nương gầy đến da bọc xương kia.
"Đều là người đáng thương nha!"
Đạo Hoa cảm thán một tiếng, bởi vì hai người bán mình chôn cha, đường thuận tiện hơn nhiều, xe ngựa Nhan gia chạy tới, Nhan Trí Cường cưỡng ép gọi hai người lên xe.
Ngay lúc Đạo Hoa xoay người, cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như là lấy hết dũng khí, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Cầu cô nương mua ta."
“Ngươi đang nói chuyện với ta?"
Vẻ mặt Đạo Hoa kinh ngạc chỉ vào mình, nhìn quanh trái phải một chút, phát hiện cô nương kia đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt lóe lên tia cầu khẩn và hi vọng.
Bán mình táng phụ, không phải nên chọn công tử thiếu gia gì đó sao?
Nghe thấy lời hỏi của Đạo Hoa, cô nương lập tức dập đầu, đập xuống đất vang lên tiếng bịch bịch: "Cầu cô nương mua ta đi!"
Đạo Hoa không nói gì, nhìn kỹ nàng một chút, lúc này mới phát hiện ánh mắt người này rất sáng, giữa hai hàng lông mày lộ ra kiên định cùng quật cường khác hẳn với nữ nhi bình thường.
Người chung quanh nhao nhao nhìn lại, tùy ý cười vang, chỉ điểm.
Nhan Văn Đào có chút khẩn trương, kéo Đạo Hoa ra sau lưng, nhìn cô nương bán thân còn đang dập đầu, vội vàng nói: "Ngươi không cần dập đầu, trời lạnh, đừng có bị bệnh, nhà chúng ta không thiếu hạ nhân, ngươi tìm những người khác đi!"
Nói xong, vội vàng kéo Đạo Hoa nhanh chóng chen ra khỏi đám người.
Lúc này, xe ngựa của Nhan gia cũng tới.
"Bên ngoài không lạnh sao, còn không mau lên xe!" Giọng nói của Nhan lão thái thái từ trong xe ngựa truyền ra.
Nghe vậy, Nhan Văn Đào ôm nàng lên xe ngựa.
Trước khi vào xe, Đạo Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua cô nương bán mình chôn cha, vừa vặn đối diện với ánh mắt chậm chạp không chịu thu hồi của cô nương.
"Ai..."
Đạo Hoa ngồi vào xe ngựa, trầm mặc một hồi, trước khi xe ngựa di chuyển, nhìn về phía Lý phu nhân: "Nương, bên cạnh con còn chưa có nha hoàn, hay là chúng ta mua cô nương kia đi?"
Nàng biết, trong khoảng thời gian này Lý phu nhân vẫn luôn tìm nha hoàn cho nàng, dù sao Bình Đồng cũng là đại nha hoàn bên cạnh nàng, phải chịu trách nhiệm rất nhiều chuyện, không thể đi theo nàng mãi được.
Lý phu nhân không lập tức phản đối.
Chỉ là một nha hoàn mà thôi, Nhan gia còn nuôi nổi.
Nhưng mà phải đặt ở bên cạnh hầu hạ nữ nhi, nàng có chút do dự.
Nhìn thoáng qua Nhan lão thái thái, Lý phu nhân suy nghĩ một chút nói: "Con nghĩ kỹ chưa? Nhà chúng ta chỉ có thể cho cô nương thiếu gia một hạ nhân, con chọn nàng, sau này không thể thay đổi nữa."
Đạo Hoa gật đầu.
Nàng vừa mới nhìn một chút, ngón tay của cô nương kia thô to, vừa nhìn đã biết là quen làm việc.
Nha đầu bên cạnh nàng, không cần quá thông minh, chỉ cần nghe lời, biết làm việc là được.
Lý phu nhân thấy Nhan lão thái thái trầm mặc không phản đối, lại thấy nữ nhi nhìn thẳng vào mình, nghĩ ngày sau nếu nàng dùng không hài lòng, thay đổi là được, liền vén rèm xe lên nói vài câu với gã sai vặt đánh xe.
Gã sai vặt nhận được chỉ thị, lập tức cầm bạc đi về phía cô nương kia.
Lý phu nhân: "Đi thôi, Hà Ngũ sẽ làm tốt việc này."
Đạo Hoa không yên tâm, vén rèm xe lên nhìn ra phía sau.
Thấy cô nương bán mình đi theo hạ nhân trong nhà rời đi, lúc này mới buông màn xe xuống.
"Ngươi nha!"
Nhan lão thái thái gật đầu điểm vào trán Đạo Hoa: " Tật xấu xen vào việc của người khác của ngươi, lúc nào mới có thể sửa hả?"
*Nhiều lúc mn đọc thấy mình dùng chữ “ngươi” vì trong ngữ cảnh đó mình cảm thấy chữ này nghe hay hơn chữ “con” hìhì
Đạo Hoa kéo cánh tay lão thái thái: "Con không muốn quản nhiều, nhưng nàng mở miệng với con, còn dập đầu với con. Con không thể coi như không thấy được."
Thật ra là cô nương kia quật cường nhưng lại có ánh mắt không chịu buông tha đả động nàng khiến nàng không khỏi muốn giúp đỡ.
Hậu viện huyện nha.
Lý phu nhân dẫn theo Nhan lão thái thái, Đạo Hoa, còn có tam phòng đi tuần tra điền trang, cũng mua về một nha hoàn bán mình táng phụ, rất nhanh, đã bị những người khác biết được.
Bởi vì chuyện hai ngày trước, cho dù có người bất mãn trong lòng cũng không dám nói ra.
Tối hôm đó, ăn cơm tối xong, Đạo Hoa trở lại phòng mình, Bình Đồng liền dẫn một nha hoàn đi lên.
"Nô tỳ thỉnh an đại cô nương!"
Đạo Hoa nhìn nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất, thoáng nghĩ liền biết nàng là ai, hỏi: "Phụ thân ngươi đã chôn cất xong chưa?"
Vương Mãn Nhi gật đầu: "Đã chôn xong, đa tạ cô nương ra tay cứu giúp."
Đạo Hoa: "Được rồi, đừng quỳ nữa, đứng lên đi!"
Vương Mãn Nhi chậm rãi đứng lên, cúi đầu, hành động cử chỉ cũng không sợ hãi.
Đạo Hoa cẩn thận đánh giá nàng một chút, thu thập sạch sẽ, nàng phát hiện cô nương này dáng dấp còn rất xinh đẹp, dáng đứng thẳng tắp, nhìn qua ngược lại có vài phần khí khái hào hùng.
"Ngươi bao nhiêu tuổi, tên gì, nhà ở đâu? Tại sao phải bán mình táng phụ? Trong nhà còn có thân nhân khác không?"
Vương Mãn Nhi: "Hồi cô nương, nô tỳ năm nay mười ba."