Sau khi lên thuyền, Nhan Văn Tu ngồi trong khoang thuyền chờ Tiêu Ngọc Dương chia cháo cho hắn, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy có động tác của hắn.
Không phải chứ, Tiểu vương gia sẽ không thật muốn ăn một mình chứ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nhan Văn Tu giật giật, không thể không trưng ra vẻ mặt đờ đẫn hỏi: “Tiểu vương gia, ngài không đói sao?”
Tiêu Ngọc Dương liếc qua Nhan Văn Tu, ghét bỏ nói: “Nhìn ngươi kia tiền đồ, không phải chỉ một chút cháo sao, cũng đáng giá ngươi nhớ thương như vậy?”
Nhan Văn Tu im lặng.
Đó không phải là cháo bình thường, đó là cháo đại muội muội làm cho tổ mẫu, mùi vị chắc chắn rất ngon.
Hắn nhớ rõ, có một lần đi thỉnh an tổ mẫu, vừa vặn gặp được tổ mẫu đang ăn cháo củ mài mà đại muội muội làm cho, tổ mẫu cho hắn nửa bát, hương vị rất ngon, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Giữa trưa ta còn chưa ăn cơm.”
Sau khi nói xong, thấy Tiêu Ngọc Dương vẫn không có dự định phân cháo, không thể không bỏ một liều thuốc nặng: “Tứ đệ ta là thích ăn nhất đồ đại muội muội làm đấy, đợi lát nữa hắn muốn đến, khẳng định sẽ mài ngươi muốn ăn đấy.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT