Nhưng hôm nay, Đạo Hoa cúi đầu không nói, Nhan Văn Khải chỉ muốn nói chuyện giảm bớt bầu không khí có chút trầm thấp, cũng không có ai phối hợp với hắn.

Trong lúc đó, lão thái thái cũng không làm khó dễ Lâm di nương, chỉ phân phó nàng đi cho mỗi người trên bàn đều thêm chút đồ ăn.

Đối với việc này, Lâm di nương xấu hổ đến sắc mặt đỏ lên.

Thêm đồ ăn cho đại nhân còn tốt, nhưng cho tiểu bối, lão thái thái thật sự xem nàng như hạ nhân rồi!

Nhan Văn Bân và Nhan Di Song muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm di nương ngăn lại, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn vừa ủy khuất gắp thức ăn cho mỗi người.

Nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt lão gia đã quét qua nhiều lần, cũng tốt, lão thái thái càng chèn ép nàng, lão gia sẽ càng đau lòng mẹ con bọn họ.

"Đại cô nương, mời dùng!"

Trước những người khác, Lâm di nương đều yên lặng thêm đồ ăn, nhưng đến lúc gắp cho Đạo Hoa, Lâm di nương lại lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Nhan Trí Cao cũng nhìn sang, trong lúc đó còn nháy mắt với Đạo Hoa.

Nhưng mà, Đạo Hoa lại trực tiếp coi như không thấy.

Nàng biết, phụ thân tiện nghi của nàng, đây là muốn nàng cầu tình thay Lâm di nương với Nhan lão thái thái.

Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy?

Đạo Hoa thản nhiên nhìn thoáng qua Lâm di nương: "Ta không thích ăn cái bánh của ngươi, đổi cái khác đi."

Lúc Lâm di nương gắp thức ăn cho nàng ta thì có hai mục đích.

Một là nhắc nhở những người ở đây, chuyện hôm nay đều là do nàng gây ra, thế cho nên mọi người ngay cả cơm cũng không thể ăn ngon. Những người khác có lẽ còn không có gì, nhưng phụ thân tiện nghi của nàng, nhìn thấy ái thiếp của mình bị ủy khuất lớn như vậy, còn có thể không có ý kiến gì với nàng sao?

Còn nữa, muốn xem có thể chọc giận nàng không? Nàng vừa làm khó dễ, người bị hại là Lâm di nương càng thêm đáng thương.

Quả nhiên, Đạo Hoa vừa mở miệng, trên bàn nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không đồng ý.

Lâm di nương cũng sửng sốt, những người khác, chính là Lý phu nhân, lúc bà gắp thức ăn, dù không thích cũng sẽ không mở miệng, bà thật sự không ngờ đại cô nương lại thật sự dám mở miệng vào lúc này.

Khi nhìn thấy sắc mặt Nhan Trí Cao, Lâm di nương lập tức có vẻ hơi hèn mọn nói: "Được, thiếp lập tức đổi cho đại cô nương."

"Đủ rồi!"

Lâm di nương vừa vươn tay, Nhan Trí Cao liền lên tiếng, sắc mặt khó coi nhìn Đạo Hoa: "Đạo Hoa, nàng là trưởng bối của con, con có thái độ gì?"

"Chát!"

Nhan lão thái thái đặt mạnh đũa lên bàn, trừng mắt với Nhan Trí Cao: "Thái độ này của ngươi là thế nào, bảo ái thiếp của ngươi hầu hạ mọi người ăn cơm là ta gọi, ngươi có cái gì tức giận thì cứ nhằm vào ta, rống Đạo Hoa làm cái gì?"

Nhan Trí Cao có phần đau đầu:”Nương!"

Lần này, Đạo Hoa thật sự có chút nguội lạnh trong lòng.

Nàng không tin Nhan Trí Cao không nhìn ra Lâm di nương đang nhằm vào mình, nhưng một đứa con gái vừa mới đến bên người hơn một tháng, làm sao bằng ái thiếp làm bạn gần mười năm và một đôi nhi nữ hầu hạ.

Bỗng nhiên Đạo Hoa cảm thấy sống mũi cay cay.

Hơn một tháng hỏi han ân cần, làm cho nàng nghĩ lầm đây là tình thương của cha, nhưng đây là sao?

Có lẽ có chút!

Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng đủ nhu thuận hiểu chuyện, một khi xung đột với con cái khác của ông, bị trách cứ tất nhiên là nàng.

Áy náy và yêu thương, chung quy là khác nhau.

Đạo Hoa cảm thấy không có hứng thú, đứng lên, hành lễ với Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, Đạo Hoa ăn no rồi, xin cáo lui trước." Nói xong, xoay người rời đi.

Thấy hốc mắt Đạo Hoa hơi đỏ lên, Nhan lão thái thái lập tức đau lòng, hung hăng trừng mắt nhìn con trai lớn, Nhan Trí Cao vừa rồi còn bất bình cũng thu bớt tức giận.

Hành lang dưới ánh trăng bao phủ, bóng dáng của Đạo Hoa bị kéo dài, nhìn qua mảnh mai lại cô đơn.

Tiêu đề: Lâm di nương mất cả chì lẫn chài.

Đạo Hoa vừa đi, bầu không khí trên bàn cơm càng thêm trầm thấp.

Nhan lão thái thái trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Trí Cao: "Đạo Hoa từ nhỏ đến lớn, chưa từng khóc mấy lần. Nha đầu kia có một lần giúp nhà Tam thúc công đoạt lúa, ngã ở trong ruộng, chân đều trật khớp, bởi vì sợ một nhà Tam thúc công áy náy, lo lắng nên cắn răng không nói một tiếng, hôm nay lại đỏ mắt."

Nghe vậy, Lý phu nhân lập tức không nhịn được, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, từ trước đến nay dĩ hòa vi quý, cũng nguyện ý nhường nhịn nàng ta một chút, trong lòng bắt đầu thầm hận Lâm di nương.

Nếu không phải bởi vì nàng ta, nữ nhi của nàng làm sao phải chịu ủy khuất, bị trách mắng?

Nhan Trí Cao cũng không dễ chịu gì, lão cũng không muốn quở trách trưởng nữ, nhưng hành động vừa rồi của nàng thật sự không ra gì.

Nhan lão thái thái nhìn về phía Lý phu nhân: "Đi xem Đạo Hoa đi, nha đầu kia tính tình bướng bỉnh, an ủi nàng cho tốt, nói với nàng, đừng lo lắng, vạn sự có lão bà tử là ta đây, nếu như cái nhà này không dung được chúng ta, lão bà tử mang nàng về quê nhà."

Nghe xong lời này, Nhan Trí Cao đứng lên.

Nhan Trí Cao bất đắc dĩ:”Nương, người đang nói gì vậy? Nương là lão tổ tông nhà này, cho dù đuổi chúng ta đi cũng không để cho người đi đâu."

Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Lâm di nương đang đứng ở một bên làm người tàng hình: "Lão bà tử nào dám đuổi các ngươi đi, để hầu hạ ăn một bữa cơm, vẻ mặt liền không tình nguyện, giống như là lão bà tử làm chuyện tội ác tày trời gì vậy."

Nghe nói như thế, Lâm nương di lập tức quỳ xuống: "Lão thái thái, đều là thiếp sai, là ta chọc giận đại cô nương, ta lập tức đi thỉnh tội với đại cô nương, xin ngài đừng sinh..."

"Chát!"

Lâm di nương còn chưa nói hết lời, Nhan lão thái thái đã hung hăng đập bát đũa xuống đất, tức giận nhìn nàng.

"Đây chính là thiếp thất ngươi cưới, Đạo Hoa đều bị ép ra khỏi phòng này, nàng ta đến bây giờ còn không quên kéo Đạo Hoa xuống nước , ta ngược lại muốn hỏi, Đạo Hoa hơn một tháng nay là thế nào mà vị ái thiếp này của ngươi, cứ phải cắn nàng không thả?"

"Thật coi bà lão ta hồ đồ không hiểu gì, không biết những thứ quanh co trong bụng nàng ta sao?"

Lần này Nhan lão thái thái thật sự tức giận, chỉ vào mũi Nhan Trí Cao mắng to một trận.

Nhan Trí Cao lập tức quát lớn với Lâm di nương: "Ở đây làm gì có chuyện ngươi nói, còn không mau lui ra!"

Lâm di nương lập tức nơm nớp lo sợ lui ra, lúc sắp đi đến cửa, lại nghe lão thái thái nói.

" Ái thiếp của ngươi, lão bà tử không thể thừa nhận hiếu tâm của nàng, ngày sau ít để nàng đến trước mặt ta, chúng ta không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn được?"

Trái tim Lâm di nương như rơi xuống đáy vực.

Nàng xem thường sự yêu thương của lão thái thái đối với đại cô nương, vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện lần này, để lão gia không quá coi trọng đại cô nương, bây giờ lão gia có ý kiến đối với đại cô nương, nhưng nàng cũng coi như là triệt để bị lão thái thái ghét bỏ.

Sớm biết vậy, lúc bày thức ăn cho đại cô nương, nàng không nên mở miệng.

Bên kia.

Đạo Hoa chậm rãi đi về phía chính viện, sau lưng là Bình Đồng muốn nói lại thôi.

"Thật sự là càng sống càng thụt lùi" Đạo Hoa đột nhiên cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên đem nước mắt trong mắt ép trở về.

Thân thể này nhỏ đi, lòng của nàng cũng nhỏ đi theo.

Có đôi khi nàng thật sự cảm thấy nàng càng ngày càng giống một đứa trẻ, người khác hơi đối tốt với nàng một chút, nàng sẽ dễ dàng coi là thật.

Hơn một tháng nay Nhan Trí Cao hỏi han ân cần với nàng, nàng sai lầm cho rằng đây là tình thương của cha, cho rằng trong lòng nàng vẫn có chút trọng lượng.

Đáng tiếc, hiện thực hung hăng dạy cho nàng một bài học.

Kiếp trước, nàng sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn cũng không có được bao nhiêu tình thương của cha mẹ, cho nên một khắc trước khi chết, nàng không có chút lưu luyến nào.

Đến thế giới này, vì sao lại thân cận Nhan lão thái thái như vậy?

Bởi vì bà cho nàng tình yêu vô tư nhất.

Còn có tam phòng, ở trên người bọn họ, nàng cảm nhận được thân tình đã lâu không gặp.

Sau khi đến huyện Lâm Nghi, nàng cũng đang cố gắng dung nhập vào đại gia đình này.

Đáng tiếc, ngoại trừ Lý phu nhân và tứ ca Nhan Văn Khải, người nơi này đều không thuần túy như vậy.

Thế gian này nào có nhiều chân tình như vậy?

Con người mà, vĩnh viễn đừng quá coi trọng bản thân mình.

Bằng không, chính mình sẽ bị tổn thương.

Đạo hoa đột nhiên bình thường trở lại, nàng cũng không phải bạc, không có khả năng người người đều sẽ thích nàng.

Nàng có tổ mẫu, có tam thúc, tam thẩm, bây giờ còn có mẫu thân toàn tâm suy nghĩ cho nàng, có ca ca đệ đệ làm bạn, những thứ khác, quả thật không thể ham quá nhiều.

Cứ như vậy đi, có thể nói chuyện, liền nói thêm vài câu, không nói được, vậy thì mỗi người mỗi ngã.

Bình Đồng nhìn thấy Đạo Hoa nhẹ nhàng bước đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút tiếc hận.

Chuyện hôm nay vốn là một chuyện tốt, cô nương tỏ lòng hiếu thảo, lão gia cũng có mặt mũi với các đại nhân khác, nhưng mẹ con Lâm di nương lại cố tình chen chân vào.

Thật sự là đủ ghê tởm người!

Trước đó phu nhân đã cảm thấy, đại cô nương không đủ nhiệt tình với lão gia, hôm nay thật vất vả chủ động đi đưa đồ ăn, còn bị mẹ con Lâm di nương nháo thành như vậy, ngày sau, sợ là đại cô nương sẽ không chủ động thân cận lão gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play