Lý phu nhân lắc đầu, trấn an nói: “Không đâu, lúa giống mà phụ thân ngươi giao cho Quách tổng đốc là có công văn giao tiếp, nếu cấp trên trách cứ thì người trách cứ cũng là Quách tổng đốc, không liên quan gì tới phụ thân ngươi.”
Lúc này Đạo Hoa mới yên tâm.
Cổ đại chú ý liên đới, nếu như phụ thân tiện nghi xảy ra chuyện, một nhà già trẻ bọn họ cũng đừng hòng sống tốt.
Lý phu nhân nhíu nhíu mày: “Nhưng mà...”
Đạo Hoa: “Nhưng mà cái gì?”
Lý phu nhân thở dài: “Phụ thân con vốn định dựa vào lương chủng tích lũy công tích, nếu giải quyết vấn đề ấm no của bách tính tỉnh Biền Tây, cho dù phụ thân con không phải quan viên bên kia, nhưng cung cấp lương chủng, cũng có công lao. Đáng tiếc, bây giờ hết thảy đều không còn.”
Đạo Hoa gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Tổng đốc Quách là cữu cữu của Tiêu Ngọc Dương, nếu bị trách phạt, tên kia sợ là sẽ lo lắng.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ngày thứ hai sau khi biết thóc giống bị mất, Tiêu Ngọc Dương liền tới Nhan phủ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT