Đạo Hoa cười lạnh một tiếng: “Phụ thân thật là thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc lại không công cô phụ một mảnh tâm ý của nương.”
Tôn quản gia vội vàng nói: “Lão gia chỉ nghĩ Lâm di nương có thai, lúc này mới.”
Không đợi hắn nói chuyện, Đạo Hoa đã đưa tay cắt đứt: “Được rồi, ngươi tặng đồ vật của ngươi đi đi.” Nói xong, nàng dẫn theo Vương Mãn Nhi xoay người rời đi.
Thấy vậy, Tôn quản gia hối hận tát mình mấy cái, lúc tiến vào hậu viện, ông ta không nghĩ tới trước tiên phải nhìn xem xung quanh có người hay không.
Sau khi tách ra với Tôn quản gia, tâm trạng của Đạo Hoa không tốt, cũng không vội vã về viện của lão thái thái, cứ như vậy dẫn Vương Mãn Nhi chậm rãi đi.
Cuối cùng, đi tới mấy đình Tiêu Ngọc Dương đánh cờ trước đó ngồi xuống.
Nghĩ đến Lý phu nhân bận trước bận sau, cùng với Lâm di nương cái gì cũng không cần làm lại ngồi mát ăn bát vàng, tâm tình của Đạo hoa liền không tốt lên, ngơ ngác ngồi ở trong đình câu được câu không chơi quân cờ.
“Ta nói làm sao không thấy được ngươi đây, nguyên lai là chạy đến nơi đây trốn thanh nhàn rồi.” Tiêu Ngọc Dương mang theo Đắc Phúc đi tới.
Đạo Hoa ngước mắt nhìn hắn một cái, bất ngờ nói: “Không phải ngươi đang đánh bài với bọn Tam ca sao, sao lại ra đây?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT