Nhất là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia của Liễu thị, cùng với thân thể trẻ tuổi, xinh đẹp hơn nàng.
Từ sau khi vào Nhan phủ, nàng mặc dù nghe qua không ít chuyện thiếu thiếp vì tranh đoạt một chút sủng ái mà dùng hết vốn liếng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng trải qua.
Trong phòng lão gia chỉ có phu nhân và nàng, phu nhân xuất thân thương nhân, thêm nữa làm người đoan trang chút, không bằng nàng càng được lão gia yêu thích, nàng căn bản không cần tranh sủng, đã được lão gia thiên vị.
Những năm này, ngoại trừ gánh vác danh phận thiếp thất, cuộc sống của nàng thật sự không kém hơn một ít đương gia phu nhân. Lúc ở huyện thành, còn có thể giao tiếp xã giao với một số phu nhân.
Một đoạn thời gian rất dài, nàng đều không cảm thấy mình là thiếp thất.
Nhưng giờ phút này, nhìn Liễu thị sắp vào ở Song Hinh viện, tim của nàng như rơi vào hầm băng, những đắc ý, mừng thầm trong lòng trước kia, cho rằng mình không giống lúc trước hoàn toàn không còn ý niệm này.
Nàng, chỉ là một thiếp thất!
Một người ở cùng một viện với thiếp thất khác, cũng tranh đoạt với thiếp thất được sủng ái.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play