“Ầm!”
Vừa dứt lời, Nhan lão thái thái đã đập một cái lên bàn, trên mặt vừa rồi còn tươi cười đầy mặt đều là vẻ thịnh nộ.
“Nương!”
Tất cả mọi người không ngờ lão thái thái sẽ tức giận như thế, sợ tới mức nhao nhao đứng lên.
Nhan Trí Cao vội vàng tiến lên đỡ lão thái thái: “Nương, người đừng nóng giận, Di Song còn nhỏ, tiểu hài tử có miệng mà vô tâm, người ngàn vạn lần đừng so đo với nó.”
Lúc này Lâm di nương cũng nhanh chóng đi ra từ phía dưới, quỳ rạp xuống đất: “Lão thái thái, Di Song rất muốn gặp đại cô nương, nàng không có ý gì khác, xin ngài thứ lỗi.”
Nàng không ra mặt còn tốt, vừa ra, Nhan lão thái thái lập tức nghĩ đến chuyện trước cửa lớn huyện nha, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Tốt, tốt, tốt!”
Nhan lão thái thái không để ý tới Lâm di nương, vẻ mặt tức giận nhìn Nhan Trí Cao: "Từ sau khi ngươi làm huyện lệnh, ta cũng không quản ngươi nữa, vốn nghĩ ngươi sẽ tự ước thúc, trở thành quan tốt một phương trông nom dân chúng, nhưng hôm nay lại khiến ta thất vọng!
“Nha dịch ỷ thế hiếp người, thiếp thất thứ nữ kiêu căng vô lễ, Nhan Trí Cao, ngươi thật là tài giỏi!"
“Nương!”
Nhan Trí Cao sốt sắng lập tức quỳ xuống, đồng thời, Lý phu nhân cũng quỳ xuống theo.
Tôn thị và Ngô thị có chút luống cuống, đại ca đại tẩu đều quỳ, bọn họ có phải cũng quỳ hay không?
Người lớn đều hoảng hồn, trẻ con thì càng không biết làm sao bây giờ, đều rụt cổ vào trong góc.
Nhan Trí Cao mặt mày lo lắng:“Nương, đều là lỗi của nhi tử, mẹ muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn đừng để mìnhtức giận."
Lý phu nhân cũng vội vàng nhận sai: “Nương, đều là con dâu sai, là con dâu không quản tốt nhà.”
Nhan lão thái thái nhìn thoáng qua Nhan Trí Cao, khom người đỡ Lý phu nhân dậy: “Ngươi có lỗi gì, lão bà tử biết cách làm người của ngươi, là có vài người cho rằng mình làm quan tốt, không biết tại sao.”
Nhan Trí Cao biết mẫu thân đang nói mình, trong lòng cười khổ, không dám phản bác.
Lý phu nhân không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể đỡ lão thái thái ngồi xuống.
Một lát sau, cơn giận trên mặt lão thái thái đã giảm đi không ít, hừ lạnh một tiếng với Nhan Trí Cao.
Nhan Trí Cao biết mẫu thân đã nguôi ngoai cơn giận nên cười đứng dậy.
Lý phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Nương, bên kia Đạo Hoa có lẽ xong rồi, con phái người đi qua xem nàng tại sao còn chưa tới?”
“Không được đi!”
Nhan lão thái thái nghiêm nghị ngăn lại, lạnh lùng nhìn Nhan Trí Cao.
“Trong khoảng thời gian này, khổ cho Đạo Hoa của ta, nếu không có nàng, lão bà tử ta phải chết đói trên đường. Hiện tại thật vất vả về nhà, còn không cho nàng nghỉ ngơi thật tốt?”
Nhan Trí Cao lập tức mở miệng: “Đạo Hoa còn nhỏ, đi đường xa như vậy, để nàng nghỉ ngơi một chút.”
Lúc này sắc mặt Nhan lão thái thái mới dễ nhìn hơn một chút, nhìn về phía Lý phu nhân: “Ngươi cũng không được đi quấy rầy nàng, nha đầu kia chắc chắn mệt chết rồi. Gặp người nhà gì đó, dù sao người cũng đã đến rồi, gặp lúc nào cũng như nhau, cũng không thiếu một lát.”
Lý phu nhân chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Bởi vì chuyện này náo loạn, bầu không khí trong phòng hơi có chút ngưng trệ, Nhan Trí Cao nói chuyện cũng phải cẩn thận, các tiểu bối càng không dám nói nhiều.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn thông báo.
“Lão gia, phu nhân, đại cô nương đến rồi!”
Vừa dứt lời, rèm cửa đã bị xốc lên.
Lập tức, mọi người liền thấy một thiếu nữ áo xanh lưng đeo ánh sáng, cười yếu ớt nhẹ nhàng đi đến.
Rèm cửa hạ xuống, mọi người thấy rõ bộ dáng thiếu nữ, hai mắt đều tỏa sáng.
Thiếu nữ bỗng nhiên cười, trong phút chốc, bầu không khí ngưng lại trong phòng tựa hồ cũng bị nụ cười này tách ra.
“Từ xa đã nghe được giọng nói của tổ mẫu, sao con vừa đến thì không còn tiếng nữa?"
Thanh âm thiếu nữ hờn dỗi mỉm cười, như một viên đá ném vào trong dòng suối, nghe được, khiến người ta không tự chủ được nhếch khóe miệng.
Đạo Hoa vừa vào phòng, ánh mắt Nhan lão thái thái chưa từng rời khỏi người nàng, không chỉ có bà, những người khác cũng vậy.
Nghe được giọng nói trêu ghẹo của cháu gái, trên mặt Nhan lão thái thái trong nháy mắt hiện đầy nụ cười như hoa cúc, nhanh chóng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Đạo Hoa đến bên người bà.
Đạo Hoa không chút do dự, đi thẳng tới, vô cùng tự nhiên ngồi trên giường, thân mật ôm lấy cánh tay của Nhan lão thái thái.
Nhan lão thái thái kéo tay của Đạo Hoa lại, tỉ mỉ quan sát nàng một phen, càng nhìn càng hài lòng: “Tốt tốt tốt, đây mới là dáng vẻ đích trưởng nữ Nhan gia nên có.”
Nghe vậy, Đạo Hoa không tỏ vẻ thẹn thùng, mà nở nụ cười: “Tổ mẫu, quần áo là nương chuẩn bị cho con, có đẹp không?”
Nhan lão thái thái không nhịn được gật đầu: “Đẹp, Đạo Hoa nhà ta mặc cái gì cũng đẹp.”
Đạo Hoa vẻ mặt đồng ý: “Con cũng thấy rất đẹp, quan trọng nhất là, còn rất vừa người." Nói xong đứng lên, dịu dàng cúi đầu với Lý phu nhân: “Đa tạ mẫu thân đã lo lắng, nữ nhi vô cùng thích.”
“Con thích là tốt rồi!"
Lý phu nhân có chút kích động tiến lên giữ chặt Đạo Hoa, tay run rẩy sờ sờ gò má nữ nhi.
Nhiều năm không gặp, nữ nhi của bà đã duyên dáng yêu kiều như vậy.
Nhan lão thái thái để hai mẹ con thân cận với nhau một lúc, chờ Lý phu nhân bình tĩnh lại mới cười mắng Đạo Hoa: “Nha đầu này, còn thất thần cái gì, còn không mau tới đây gặp phụ thân ngươi.”
Lý phu nhân nháy mắt hoàn hồn: “Xem nương, lôi kéo con không buông, mau, đi bái kiến phụ thân.”
Đạo Hoa quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên nho nhã ngồi bên phải lão thái thái, cười tủm tỉm đi tới, nghĩ đến vừa rồi nương nhà mình nói bái kiến, nghĩ nghĩ, chậm rãi quỳ xuống:
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân.”
“Được!”
Nhan Trí Cao hài lòng nhìn trưởng nữ.
Trưởng nữ vừa vào cửa, hắn vẫn luôn chú ý đến nàng.
Thành lòng mà nói, trước đó hắn còn có chút lo lắng trưởng nữ từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, bộ dạng thô tục vô lễ.
Hôm nay vừa nhìn, thật là hoàn toàn yên tâm.
Mẫu thân nuôi dưỡng Đạo Hoa thật tốt, khí phái này, chính là hắn, cũng không thể không khen ngợi một tiếng.
Mấy cô nương Nhan gia đều có vẻ ngoài không tệ, nếu tiểu nữ Di Song thông minh, đại nữ Di Hoan là nhã nhặn lịch sự, nhị nữ Di Nhạc là xinh đẹp, vậy trưởng nữ của hắn phải gọi là thanh tú.
Nhìn đôi mắt linh động phi phàm kia, dung nhan tú lệ, lại tản ra tinh thần phấn chấn cùng sức sống mãnh liệt.
Hiện tại hắn tin tưởng mẫu thân và tam đệ bọn họ nói, chỉ cần có trưởng nữ ở đây, mẫu thân liền không có mất hứng.
Chính là trầm ổn như hắn, nhìn trưởng nữ như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Nhan Trí Cao tự mình đỡ bông lúa lên, sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Mấy năm nay may mà có ngươi tận hiếu bên cạnh lão thái thái." Nói xong, hắn tháo ngọc bội đeo bên hông xuống, tự tay thắt dây chuyền bên hông cho Đạo Hoa.
Đối với việc này, trong lòng Đạo Hoa vẫn rất cao hứng, nhưng nghĩ lại thì thấy không có gì, phụ thân tặng quà cho nữ nhi của mình không phải là rất bình thường sao, vì thế liền thản nhiên để phụ thân nhà mình mang ngọc bội giúp mình.
Nhưng những người khác trong phòng không bình tĩnh.
Đám người Lý phu nhân đều biết, khối ngọc bội kia Nhan Trí Cao thích nhất, là khi hắn đỗ tiến sĩ, lão sư của hắn đưa cho hắn, mấy năm nay hắn vẫn luôn đeo trên người.
Lâm di nương sinh đôi song sinh ỷ vào được sủng ái, không ít lần hỏi Nhan Trí Cao muốn khối ngọc bội này, nhưng Nhan Trí Cao đều cự tuyệt, nhưng hôm nay ông lại đưa cho Đạo Hoa.
Lần này, thật đúng là có người vui mừng, có người lo lắng.
Lâm di nương còn quỳ trên mặt đất, tâm tình càng phập phồng bất định, bà không nghĩ tới phu nhân sinh con gái lại lớn lên như hoa như ngọc, chẳng những không có lỗ mãng như nông dân, ngược lại còn thanh tú bức người.
Di Song đứng ở bên cạnh, đều có chút ảm đạm phai mờ.
Lúc này, nàng thật sự có chút hoảng hốt.
Mà Lý phu nhân thì lại vô cùng cao hứng.
Trước đó, nàng còn lo lắng, nữ nhi lâu ngày không có nuôi dưỡng bên người, lão gia đối với nàng sẽ không có bao nhiêu cảm tình, bây giờ thấy hắn ngay cả ngọc bội yêu thích nhất cũng cho nữ nhi, nàng xem như triệt để yên tâm.
Lý phu nhân cười cười đi tới, kéo Đạo Hoa đến trước người Tôn thị: “Hài tử ngoan, mau gặp nhị thẩm của con.”
Đạo Hoa cười dịu dàng xá một cái: “Đạo hoa thỉnh an nhị thẩm.”
Tôn thị nâng Đạo Hoa dậy, kéo tay nàng cười nói: “Khó trách lão thái thái thích như vậy, đại tẩu, bây giờ ta muốn đoạt nữ nhi của tẩu.”
Lý phu nhân cười nói: “Di Hoan Di Nhạc còn chưa đủ cho ngươi vui sao?”
Tôn thị: “Nữ nhi xinh đẹp như vậy, ta cũng không chê nhiều nha.”
Lý phu nhân cười vài câu, lại mang theo Đạo Hoa đi tới trước người Ngô thị, lần này, nụ cười trên mặt Đạo Hoa càng tươi hơn nhiều, vừa mới chuẩn bị hành lễ, đã được Ngô thị đỡ lấy.
Ngô thị từ ái kéo nàng: “Coi như về đến nhà rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, gầy đi rồi.”
Đạo Hoa cười nói: “Tam thẩm, gầy mới đẹp.”
“Nói hươu nói vượn.”
Nhan lão thái thái vẫn luôn cười nhìn bọn họ, tức giận trừng mắt nhìn Đạo Hoa: “Nha đầu ngươi biết cái gì, mập một chút gọi là có phúc tướng, ngươi gầy như con khỉ khô, có thể đẹp đến đâu?”
Nói xong, lão thái thái nhìn về phía Nhan Trí Cao và Lý phu nhân: “Sau này các ngươi quản nha đầu này cho tốt, đừng để nàng suốt ngày điên điên khùng khùng.”
Lý phu nhân cười nói: “Còn phải có nương ở một bên chiếu cố nhiều một chút.”
Nhan lão thái thái gật đầu không chút khách khí: “Nếu ngươi không hàng phục được nàng thì cứ tới tìm ta, ta sẽ đãi nàng ăn ngon, cây gậy trúc kia vẫn luôn mang theo đấy.”
Lý phu nhân sửng sốt: "Cây trúc gì?”
Lý phu nhân sửng sốt: “Cây trúc gì thế?”
Nhan lão thái thái nhìn Đạo Hoa đang xụ mặt xuống, cười tủm tỉm nói: “Măng xào thịt.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu.
Hóa ra là cây gậy đánh người nha!
Lần này, sự sợ hãi của các tôn bối đối với Nhan lão thái thái lại nhiều hơn một phần.
Chính là Nhan Trí Cao, nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé bị lão thái thái dùng gậy trúc quất, cũng nhịn không được run rẩy thân thể.
Lý phu nhân vừa nghĩ tới hình ảnh nữ nhi bị lão thái thái dùng gậy trúc hung hăng quật, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.