Tiêu Ngọc Dương lắc đầu: “Tây Lương không thể so với nơi khác, Cam Châu vệ lại là vệ sở nghèo nhất, cho dù là quan viên cùng thương hộ, lương thực dư trong nhà cũng không nhiều. Bảo bọn họ lấy lương thực ra, sẽ giống như muốn mạng của bọn họ.”
Đến lúc đó ngoài thành không náo loạn, bọn họ có thể sẽ làm.
Đạo Hoa lại hỏi: “Vệ sở thì sao? Bình thường không phải các quân hộ đều ở đồn điền sao, trong vệ sở khẳng định có lương thực tồn kho?”
Tiêu Ngọc Dương lại lắc đầu: “Quân hộ là sẽ nộp lương thực lên trên, nhưng sản lượng lương thực bên này quá thấp, Cam Châu vệ gần Tây Liêu nhất, bình thường còn phải nuôi một nhánh biên quân đóng giữ ở bên này.”
“Chỉ huy sứ nhiệm kỳ trước chết sở dĩ là vì thiếu lương bổng của biên quân, bị tướng lĩnh biên quân gọi tới, không cẩn thận bị người Tây Liêu bắn lén.”
Đạo hoa có chút cứng lưỡi: “Không phải nói Chỉ huy sứ tiền nhiệm bị giết khi tuần tra sao?”
Tiêu Ngọc Dương lộ vẻ châm biếm: “Đó chẳng qua là vì nói cho êm tai mà thôi. Dân chúng Tây Lương sống khổ như vậy, ngoại trừ khí hậu địa lý và nguyên nhân người Tây Liêu, trên trình độ rất lớn cũng có liên quan đến quan viên vô năng bên này. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play