Thấy con trai còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lâm di nương vừa mới nổi giận, "bốp" một cái, đã cho hắn một cái tát vào trán: “Con nói có gì ghê gớm đâu? Đắc tội lão thái thái, ngày sau ba mẹ con chúng ta đừng mong có ngày tốt lành.”

Mắt thấy nương và tiểu cữu càng nói càng nghiêm trọng, Nhan Di Song ở bên cạnh cũng sốt ruột: “Nương, tổ mẫu sẽ trách phạt chúng ta sao? Phụ thân thương yêu chúng ta như vậy, sẽ không để mặc cho lão thái thái bắt nạt chúng ta, đúng không?”

Nhìn ánh mắt chứng thực của con gái, Lâm di nương đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Lão thái thái là mẫu thân của phụ thân con, con nói phụ thân con có quản hay không? Có dám quản hay không?”

Nhan Di Song: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tổ mẫu sẽ không thích lập quy củ cho người khác giống như Hứa lão thái thái Khả Khả chứ? Còn nữa, liệu có vì vậy mà phụ thân không thích con và ca ca không?”

Lâm Tài Lương nhìn tôn nữ gấp đến độ sắp khóc, vội vàng an ủi: “Không có chuyện gì, lão thái thái là người sáng suốt, sẽ không so đo cùng những tiểu oa nhi các con. Nhưng đợi lát nữa, các con đi bái kiến lão thái thái phải biểu hiện thật tốt.”

“Văn Bân và Di Song đáng yêu như vậy, nhất định có thể khiến lão thái thái thích, chỉ cần lão thái thái thích các con, phụ thân của các con sẽ càng thích các con hơn trước kia.”

Nhan Di Song và Nhan Văn Bân liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.

Hiện tại hai người biết, trong nhà này, lớn nhất không còn là phụ thân, mà là vị tổ mẫu vừa tới kia, về sau bọn họ phải đi nịnh nọt vị tổ mẫu này.

Lâm di nương suy nghĩ một chút, kéo Nhan Di Song đến bên cạnh: “Trước kia, ở hậu viện huyện nha này, con là nữ nhi duy nhất của huyện lệnh đại nhân, có thứ gì tốt, tất cả mọi người sẽ nhường con. Nhưng bây giờ, trưởng tỷ của con đến rồi, bất kể là trong tay phu nhân, hay là người ngoài đưa tới, đều sẽ giữ lấy cho nàng ta trước. Nếu con nhìn thấy, cũng không thể đi tranh đoạt và nổi giận lung tung, biết không?”

Sắc mặt Nhan Di Song lập tức suy sụp: “Con không cần, phụ thân yêu thương con nhất, vì sao con phải nhường tên ăn mày kia?”

Sắc mặt Lâm di nương trầm xuống: “Câm miệng, tiểu ăn mày gì chứ, đó là trưởng tỷ của con đó.”

“Mẫu thân.”

Thấy Lâm di nương giận dữ, Nhan Di Song vừa sợ vừa tủi thân, nước mắt chảy dài.

Bởi vì cùng ca ca là song bào thai, nàng sau sinh ra, thân thể có chút yếu, từ nhỏ đến lớn, nương đừng nói rống nàng, chính là nói nặng lời cũng rất ít nói với nàng, hiện tại thế mà hung ác như vậy.

Nhìn tôn nữ nức nở, Lâm Tài Lương tâm cực kỳ đau đớn, vội vàng ôm người vào trong ngực, không vui nhìn Lâm di nương: “Tỷ tỷ thật là, có lời gì từ từ nói không được sao? Xem Di Song bị dọa.”

Nữ nhi vừa khóc, Lâm di nương liền hối hận, bị đệ đệ quở trách cũng không hé răng.

Lâm Tài Lương vừa trấn an Nhan Di Song, vừa nhẹ giọng nói: “Nương con không nên hung dữ với con, nhưng con cũng có chỗ không đúng."

Trên mặt Nhan Di Song có nước mắt, nghi hoặc nhìn cậu út.

Lâm Tài Lương lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Di Song, con phải nhớ kỹ, cho dù con không thích cái gì, cũng không thể nói ra được.”

Nhan Di Song: “Vì sao?”

Lâm Tài Lương: “Bởi vì như vậy sẽ khiến phụ thân con không thích, sẽ làm cho những người khác không thích con. Con cũng không muốn những người khác không thích con, đúng hay không?”

Nhan Di Song vùi đầu vào trong ngực Lâm Tài Lương, buồn bực nói: “Con không thích trưởng tỷ, tiểu cữu, người nói xem sau này phụ thân có thể chỉ thích nàng, không thích con hay không?"

Lâm Tài Lương vuốt vuốt mũi Nhan Di Song, cưng chiều nói: “Di Song chúng ta thông minh tài giỏi như vậy, mới tám tuổi đã biết làm thơ rồi, đại nhân yêu tài, sao lại không thích con?”

Nghe nói như thế, Lâm di nương đúng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta vừa sốt ruột liền quên mất, lão gia thích người có tài văn chương, nha đầu lớn lên ở nông thôn kia, khí độ học thức làm sao có thể so được với Di Song của nàng ta?

Xuân Hoa Viện.

"Đạo Hoa? Sao cái tên này lại quê mùa như vậy? Ta cũng không muốn gọi ra." Nhan Di Nhạc tướng mạo đáng yêu, đã bảy tuổi, đang cười hì hì nói với ca ca tỷ tỷ của mình.

Nhan Văn Kiệt chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn gật đầu theo: “Quả thật rất quê mùa.”

Nhan Di Hoan tỏ vẻ không đồng ý, chau mày nói: “Nhị ca, Di Nhạc, Đạo Hoa là con gái của đại bá mẫu, đại bá mẫu bình thường đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta không nên ở sau lưng nói Đạo Hoa như vậy.”

Nhan Di Nhạc không thèm để ý: “Nói một chút thì sao, nàng cũng không phải nữ nhi của Ngọc Hoàng Đại Đế, ngay cả nói cũng không thể nói.”

“Nha đầu chết tiệt, ngươi yên tĩnh lại cho ta.”

Tôn thị đột nhiên đi vào phòng, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.

“Nương, sao nương lại trở về?" Nhan Văn Kiệt, Nhan Di Nhạc vui vẻ đứng dậy.

Tôn thị: “Tổ mẫu các con hiện tại đang rửa mặt, ta lặng lẽ trở về chính là muốn dặn dò các con, đợi lát nữa đến Tùng Hạc Viện, phải thân cận tổ mẫu các con thật tốt, còn có Đạo Hoa, cũng phải giao hảo, biết không?”

Nhan Văn Kiệt cười nói: “Nương, người cứ yên tâm, chúng con sẽ thân cận tổ mẫu thật tốt, về phần Đạo Hoa, nha đầu từ nông thôn tới, chưa thấy qua việc đời gì, đuổi nàng ấy đi còn không phải dễ dàng.”

Tôn thị trừng mắt nhìn nhi tử: “Đạo Hoa tuy là tiểu nha đầu ở nông thôn, nhưng bên trên còn có tổ mẫu của các con. Ta có thể nói cho các con biết, tổ mẫu của các con cũng không phải ăn chay, đều kiềm chế cho ta một chút.”

“Còn nữa, ngày sau không cho phép nói cái gì mà quê mùa, cái tên Đạo Hoa này là tổ mẫu các con tự mình đặt, trong lòng các con chính là ghét bỏ, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.”

Nhan Di Nhạc cười chạy tới ôm Tôn thị: “Nương, nhi tử nữ nhi của người không ngốc như vậy, yên tâm đi, chúng con sẽ không nổi xung đột với Đạo Hoa.”

Tôn thị tức giận nhìn tiểu nữ nhi: “Đạo Hoa gì, phải gọi là đại tỷ, nàng ta chính là đích trưởng nữ Nhan gia chúng ta. Còn nữa, Đạo Hoa chỉ là tên mụ, còn đại danh của nàng ta là Nhan Di Nhất.”

Nhan Di Nhạc bĩu môi: “Tỷ tỷ nhỏ hơn muội ấy mấy tháng, bằng không đích trưởng nữ Nhan gia sẽ là tỷ tỷ.”

Nghe vậy, Tôn thị thở dài một hơi, nhìn thoáng qua đại nữ nhi vui vẻ.

Ai nói không phải chứ, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, nếu không nữ nhi của bà ta đã là trưởng nữ Nhan gia rồi.

Ở nông thôn, có lẽ sẽ không ai quan tâm đến thân phận đích trưởng nữ này.

Nhưng sau khi từng tiếp xúc với những phu nhân quan gia kia, nàng mới biết được, một ít đại gia tộc có nội tình, có căn cơ, cưới vợ bình thường đều sẽ ưu tiên lựa chọn đích trưởng nữ trong nhà.

Thu Thực viện.

Ngô thị cũng trở về.

Thằng bé tắm rất lưu loát, chưa đầy một lát sau, Nhan Văn Đào đã mặc áo trong sạch sẽ đứng trước mặt Ngô thị.

Ngô thị cười tiến lên, tự mình mặc áo khoác cho hắn.

“Nương, con tự mình làm là được.”

Ngô thị đẩy tay Nhan Văn Đào ra, kiên trì mặc quần áo cho hắn, khiến Nhan Văn Đào cũng thấy ngượng ngùng.

Thấy hắn như vậy, Ngô thị có chút buồn cười: “Con là nương sinh, ở trước mặt nương còn thẹn thùng sao?”

Nhan Văn Đào cười hì hì, không phản kháng nữa.

Ngô thị vừa mặc quần áo cho con, vừa nói: “Nơi này không thể so với Nhan gia thôn, nói chuyện, làm việc đều phải chú ý đúng mực, chi ba chúng ta là người mới tới, sau này con cũng không thể điên giống như ở quê.”

Nhan Văn Đào gật đầu, trước kia cha cũng đã nói với hắn như vậy, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Lúc này, không biết Ngô thị nghĩ tới điều gì, thở dài một hơi.

Nhan Văn Đào nghi hoặc nhìn sang:“Nương, sao vậy?"

Ngô Thị: “Nương đang lo lắng cho Đạo Hoa."

Nghe vậy, Nhan Văn Đào lập tức thả lỏng: “Đạo Hoa có gì phải lo lắng.”

Ngô Thị: “Con không biết, mặc kệ là thứ nữ kia của đại bá ngươi, hay là nhị phòng Di Hoan Di Nhạc, dáng dấp, khí độ đều giống như tiểu thư của mọi người, ta sợ Đạo Hoa theo không kịp.”

Nhan Văn Đào cười nói:”Nương, người sợ Đạo Hoa không sánh bằng bọn họ sao?"

Ngô thị: “Đương nhiên là không sợ, nhưng Đạo Hoa khí độ lễ nghi này ở nông thôn cũng chưa từng học nha.”

Thấy vậy, Nhan Văn Đào càng không để ý: “Chưa học cũng không sợ, có tổ mẫu ở đây, ai dám bắt nạt Đạo Hoa?”

Ngô thị lắc đầu, đâu có dễ dàng như vậy, cả một gia đình, tất cả mọi người đều là tôn tử tôn nữ của lão thái thái, lão thái thái cho dù là yêu thương Đạo Hoa hơn, cũng không thể quá mức.

Hơn nữa, lão thái thái cũng không thể quản hết tất cả mọi chuyện được.

Tốt nhất vẫn là Đạo Hoa tự mình đứng vững.

Chính viện.

Bình Đồng yên lặng chờ ở ngoài sương phòng bên trái.

Một khắc đồng hồ trôi qua, hai khắc đồng hồ trôi qua. Nửa canh giờ trôi qua!

Thấy Đạo Hoa vẫn chưa gọi nàng vào, Bình Đồng có chút sốt ruột: “Đại cô nương sao còn chưa tắm xong?”

Lúc này, một nha hoàn ăn mặc không khác Bình Đồng mỉm cười đi tới: “Bình Đồng tỷ tỷ, phu nhân bên kia lo lắng, dặn dò ta qua thăm đại cô nương, thế nào, đại cô nương rửa mặt xong chưa?”

Thấy người tới, Bình Đồng cười khổ, tiếp đó lắc đầu: “Bình Hiểu, ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta nghe xem trong phòng có động tĩnh gì không?”

Nói xong, Bình Đồng liền đẩy Bình Hiểu ra cửa.

Bình Hiểu có chút bất đắc dĩ: “Bình Đồng tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”

Bình Đồng: “Đại cô nương nói muốn tự mình tắm rửa, ta đi ra rồi, nhưng bây giờ đã qua nửa canh giờ rồi, trong phòng không có chút động tĩnh nào.”

"A?" Bình Hiểu cả kinh, cũng không cần Bình Đồng đẩy, chính mình liền nằm sấp trên cửa, nghe trong chốc lát, ngưng mi nhìn về phía Bình Đồng: “Trong phòng thật sự một chút thanh âm cũng không có, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nghe nói như thế, Bình Đồng cũng bất chấp quy củ, đẩy cửa phòng ra, bước nhanh chạy vào.

Bình Hiểu cũng vội vàng đi vào theo.

Bọn họ là đại nha hoàn bên người Lý phu nhân, hiểu rất rõ Lý phu nhân coi trọng đại cô nương như thế nào.

Nếu đại cô nương thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ nàng ấy còn chưa có gì, nhưng Bình Đồng được phái tới hầu hạ đại cô nương chỉ sợ sẽ gặp tai ương.

Bình Đồng chạy vào phòng, trực tiếp xông về phía nhĩ phòng tắm, khi nhìn thấy Đạo Hoa đang tựa vào thùng tắm ngủ, trong mắt lập tức xẹt qua một tia sáng kinh diễm, sau đó cứ ngơ ngác đứng bất động như vậy.

Bình Hiểu đi theo, thấy nàng như vậy, vừa định nói gì đó, nhưng ánh mắt đảo qua, liền thấy được Đạo Hoa trong thùng tắm, ngậm lời trong miệng nuốt trở vào.

Hai người đều không tự chủ được nín thở, sợ làm người trong thùng tắm bừng tỉnh.

Ai có thể nghĩ tới trước đó lôi thôi lếch thếch tiểu ăn mày lại có một bộ dung nhan như thần tiên như thế.

Một lúc lâu sau, Bình Hiểu mới phục hồi lại tinh thần từ trong kinh diễm: “Trước kia cảm thấy Tam cô nương chỉ cần lớn lên đã đủ xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay so sánh với Đại cô nương, sợ là chỉ có thể làm nha hoàn thôi.”

Lúc này Bình Đồng cũng đã phục hồi tinh thần, nghe Bình Hiểu nói vậy, mặt lộ vẻ tán đồng, nhưng rất nhanh lại nói: “Ngươi không thể nói như vậy được, vị ở Song Hinh Viện kia cũng không dễ chọc đâu.”

Bình Hiểu hừ lạnh: “Lâm di nương không phải là ỷ vào mình có vài phần tư sắc, so với phu nhân chúng ta trẻ hơn vài tuổi sao? Lão gia có sủng ái nàng, nàng cũng chỉ là một thiếp thất.”

Bình Đồng lắc đầu: “Ngươi đó, sau này nói chuyện cẩn thận một chút, vị kia giả bộ nhu nhược, biết làm nũng, rơi vào tay nàng, chờ chịu khổ đi.”

Bình Hiểu bĩu môi, có chút không phục, nhưng rốt cuộc không nói gì nữa.

“Đại cô nương, ngươi tỉnh rồi!”

Bình Đồng vốn định khuyên Bình Hiểu vài câu, nhưng lúc này, đối mặt với một đôi mắt đen trong suốt liền hỏi.

Đạo Hoa tựa vào thùng tắm, đầu tiên là nhìn thoáng qua Bình Hiểu, lúc này mới gật đầu với Bình Đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play