Đạo Hoa lập tức lộ vẻ bội phục nói: “Ung lão Vương gia cũng là người co được dãn được nha!” Sư phụ tuy là cữu cữu của Hoàng Thượng, nhưng nếu bàn về thân phận, Ung lão Vương gia vẫn quý trọng hơn một chút, thật sự là làm khó hắn mỗi ngày đều chạy tới chỗ bọn họ.
Tiêu Ngọc Dương cười cười: “Bằng không ngươi cho rằng vì sao chỉ có một vị lão Vương gia như hắn có thể được Hoàng bá phụ coi trọng?”
“Thân phận cữu gia hiện tại còn không thể công khai, chỉ có thể ở trong trang, thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn, chính là thời điểm cần người bồi.”
“Lão Vương gia biết hoàng bá phụ kính trọng cữu gia, ông ta còn có thể không tranh thủ cơ hội này sao?”
Nói xong, dừng một chút.
“Cổ gia. Đã không còn ai, dù là giao hảo, cũng sẽ không khiến cho Hoàng bá phụ nghi kỵ. Lão Vương gia ân cần như vậy, cho dù biết hắn mang theo lòng ham muốn công danh lợi lộc, nhưng đối với hoàng bá phụ không thể tự mình tới đây bồi cữu gia, trong lòng đối với cữu gia có áy náy mà nói, coi như là một phần mưa đúng lúc.”
“Ngày sau ít nhiều sẽ xem ở điểm này, cho Ung Vương phủ càng nhiều một chút chiếu cố.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play