Nhan Văn Khải cười hì hì đi đến trước mặt đại muội muội nhà mình: “Tứ ca nhớ ngươi, ha, hôm nay đi dịch quán một chuyến, thấy người Tây Liêu đang thu dọn đồ đạc, ta thấy có hạt giống, liền hỏi bọn họ lấy một chút.”
Trên mặt Đạo Hoa vui vẻ, cao hứng nhận lấy bao đồ nhỏ, sau đó cười tươi nhìn tứ ca nhà mình: “Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, nói đi, Tứ ca ngươi lại muốn tìm ta giúp ngươi cái gì?”
Nhan Văn Khải cao giọng cười nói: “Người hiểu ta, đại muội muội!” Nói xong, sắc mặt hắn suy sụp, liên tiếp thở dài mấy hơi.
Đạo Hoa không để ý đến dáng vẻ giả vờ giả vịt của hắn, cúi đầu lật xem hạt giống trong bao, khi thấy có hạt giống bông, hai mắt sáng lên, Đại Hạ nhiều đất trồng bông, nhưng sản lượng lại không được tốt lắm, vừa đến mùa đông, rất nhiều người đều phải chịu lạnh.
Trước đó không nghĩ tới, bây giờ gặp được, ngược lại có thể dùng không gian đào tạo một nhóm bông giống cao sản.
Nhan Văn Khải thấy Đạo hoa không tiếp lời, có chút bất đắc dĩ, đành phải tự mình chủ động mở miệng: “Đại muội muội, Thi Ngữ vào kinh đã được mấy ngày, muội cũng không nói hẹn nàng ra ngoài dạo phố gì đó?”
Đạo hoa dừng lại nhìn hạt giống, chuyển ánh mắt qua người Tứ ca nhà mình: “Ta đây không phải nghĩ Tô tỷ tỷ tàu xe mệt nhọc, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT