Sau khi ăn xong thịt nướng, nướng bằng gia vị được trồng trong không gian, mọi người cảm thấy thịt nướng sau đó hình như không còn ngon nữa, ăn qua loa một chút thì không có hứng thú gì.

"Lần sau, chúng ta lại đến làm đồ nướng, đến lúc đó ngươi nhớ mang nhiều một chút gia vị trước đó dùng." Tiêu Ngọc Dương cùng Đạo Hoa ngồi trên đồng cỏ, thấp giọng trao đổi.

Đạo Hoa gật đầu: "Được thôi! Nhưng mà ngươi có thời gian không? Ta nghe nói, hình như trong thư viện có rất nhiều khóa học, giống như ngươi, vừa phải học văn vừa phải học võ, có nhiều thời gian như vậy để ra ngoài chơi không?"

Tiêu Ngọc Dương sắc mặt suy sụp, thở dài một hơi thật sâu.

Tuy hắn là con cháu hoàng thất, nhưng con cháu hoàng thất cũng có phiền não nha, không nói cái khác, học nghiệp của bọn họ liền so với nhà bình thường nặng nề hơn nhiều!

Cũng may hắn không phải hoàng tử, chỉ là nhi tử thân vương, bằng không, sẽ học được càng nhiều thứ hơn.

Vì sao hắn không muốn về kinh thành, ngoại trừ không muốn gặp một số người, còn có một nguyên nhân không thể bỏ qua, chính là một khi hắn trở về, phải cùng các hoàng tử đi học.

Ở Vọng Nhạc thư viện mặc dù nhẹ nhõm tự tại một chút, nhưng cái này chỉ giới hạn ở việc giám sát, việc học vẫn phải học, cách mỗi một đoạn thời gian, phu tử dạy hắn còn phải mang tiến trình học tập của hắn báo cáo cho hoàng bá phụ.

Một khi thành tích của hắn hạ xuống, như vậy, hắn sẽ đứng trước vận mệnh bị khiển trách.

Ai, không nghĩ, tưởng tượng chính là lòng tràn đầy chua xót.

"Bình thường không chơi được, nhưng nghỉ lễ thì vẫn được mà!"

Đạo Hoa nghiêng đầu: "Nhưng qua Tết Trọng Dương, đến lễ mừng năm mới, hình như không có ngày nghỉ lễ gì nữa."

Tiêu Ngọc Dương phản bác: "Sao lại không có, đông chí, tịch bát không phải sao?"

"..."Đạo hoa lặng im: "Được rồi!"

Tiêu Ngọc Dương híp mắt nhìn nhìn Đạo Hoa: "Thái độ của ngươi là gì, không muốn chơi với ta sao?"

Đạo Hoa giơ móng vuốt lên, làm bộ thề: "Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có." Nhà bọn họ nịnh bợ Tiêu Ngọc Dương còn không kịp, làm sao có thể đẩy người ra bên ngoài?

Nịnh bợ!

Nghĩ đến cái từ này, Đạo Hoa quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Dương, người này hình như cũng không có tự giữ thân phận ở trước mặt nàng.

n cứu mạng, vẫn có chút hữu dụng.

Đạo Hoa khẽ lắc lư hai chân, nhà bọn họ hiện tại có quan hệ rất tốt với Tiêu Ngọc Dương.

Tất cả mọi người đều là trẻ con, ngày nghỉ tập trung chơi đùa, không cần dính dáng đến người lớn, như vậy sẽ không có quá nhiều lợi ích qua lại, như thế, nàng cũng không cần nghĩ cách lấy lòng hắn, vội vàng nịnh bợ hắn, cứ như vậy thoải mái tự tại chơi đùa.

Ngồi trong chốc lát, Tiêu Ngọc Dương lại có chút nhàm chán, nhìn sắc trời một chút, cảm thấy còn sớm, liền nói với Đạo Hoa: "Phong cảnh trên đỉnh Hương Hà sơn có thể nói là tuyệt nhất, ngươi có muốn lên xem hay không?"

Đạo Hoa nhìn thoáng qua đỉnh núi, ước lượng khoảng cách một chút, có chút do dự: “Nếu lên trên, chắc cũng phải tốn không ít thời gian chứ?"

Tiêu Ngọc Dương: "Leo leo nhanh, nửa canh giờ là đủ rồi, thời gian xuống lại càng ngắn."

Biết Đạo Hoa là lo lắng hành trình của Chu phu nhân bọn họ, hiện tại đã là giờ Mùi canh bốn (hai giờ chiều), đến đỉnh núi một lần đi một lần, như thế nào cũng phải đến cuối giờ Thân mới có thể trở về.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Ngọc Dương gọi Chu Thừa Nghiệp tới, bảo hắn đi hỏi thăm Chu phu nhân chuẩn bị khi nào rời đi.

Chu Thừa Nghiệp rất nhanh đã nghe ngóng xong: "Tiểu vương gia, chúng ta có thể leo lên đỉnh núi xem thử, gia mẫu nói, các nàng cũng khó được ra ngoài chơi một lần, đến giờ Dậu (Chiều 5 giờ đến 7 giờ) mới rời đi."

Tiêu Ngọc Dương lập tức cười nhìn về phía Đạo Hoa: "Đi thôi, lần này ngươi cũng không có cớ, vừa rồi ta nghe Tam ca ngươi nói, từ nhỏ ngươi đã quen chạy giữa đồng ruộng, chạy đường còn nhanh hơn hắn, để ta xem xem, hắn có nói dối hay không?"

Đạo Hoa cũng đứng lên theo: "Vậy được rồi, chúng ta đến tranh tài xem tốc độ của ai nhanh hơn?"

Tiêu Ngọc Dương nhướng mày: "Ngươi chắc chắn?"

Chu Tĩnh Uyển vội vàng đi tới, kéo tay áo của cô.

Đạo Hoa ra hiệu cho nàng đừng nóng vội, trận đấu này chỉ là một trò vui, để tất cả mọi người đều tham dự vào, ai còn có thể nghiêm túc chứ?

Một, các nàng là nữ hài tử, không tốt hơn thể lực nam hài tử; Hai, nam hài tử ở đây không ai không lớn hơn bọn họ hai ba tuổi, nếu nàng thật sự nghiêm túc với bọn họ, vậy thì thật sự là đầu óc có hố.

"Đương nhiên, chúng ta cần phải nói trước, trận đấu này, phải có phần thưởng, ai thắng, phần thưởng sẽ thuộc về người đó!"

Đám người gật đầu, có phần thưởng, tính tích cực của mọi người sẽ cao hơn một chút.

Đạo Hoa tiếp tục nói: "Còn nữa, ta và Tĩnh Uyển là nữ oa, lại nhỏ hơn các ngươi, các ngươi phải để cho ta leo năm mươi bậc thềm đá trước."

Tiêu Ngọc Dương cười gật đầu: "Được, để các ngươi leo trước, có điều, ta phải nhắc nhở ngươi, người thắng cuối cùng nhất định là chúng ta!"

Đạo Hoa bĩu môi: "Vậy cũng chưa chắc, chưa từng nghe qua Quy Thỏ thi chạy sao? Cuối cùng thắng được là rùa đen, không phải thỏ."

"Vậy đi thôi!"

Nhìn Tiêu Ngọc Dương hứng trí bừng bừng, đám người Nhan Văn Khải nóng lòng muốn thử đi lên trên cầu thang, sau đám người, Chu Thừa Nghiệp cười vỗ vỗ bả vai Nhan Văn Tu.

"Đại muội muội nhà ngươi thật đúng là vui vẻ, ngươi xem, có nàng ở đây, nụ cười trên mặt Tiểu vương gia chưa từng tắt qua. "

Lời này Nhan Văn Tu cũng không dám đáp ứng, chỉ cười nói: "Đại muội muội ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, làm người tương đối đơn giản sáng sủa, hiểu được quy củ lễ nghi không nhiều như vậy, cho nên lúc ở chung với Tiểu vương gia, thiếu một chút câu thúc, điều này có thể khiến Tiểu vương gia cảm thấy một ít mới lạ cùng thoải mái đi."

Chu Thừa Nghiệp cười, thấy Nhan Văn Tu có điều cố kỵ nên không tiếp tục nữa.

Cũng đúng, bọn họ hiện tại vừa mới kết giao không bao lâu, xác thực không thích hợp nói chủ đề quá mức thâm trầm, nhất là còn liên quan đến Tiểu vương gia.

Nhưng trong lòng lại quyết định, đợi lát nữa lúc rời đi, phải nói với mẫu thân một tiếng, để ngày sau Tĩnh Uyển tiếp xúc nhiều với Nhan gia đại cô nương.

Xem như hắn đã nhìn ra, quan hệ giữa Nhan gia và Tiểu vương gia, hơn phân nửa là liên quan tới đại cô nương Nhan gia.

Đương nhiên, hai huynh đệ Nhan Văn Khải, Nhan Văn Đào hiện giờ cũng có phân lượng nhất định trong lòng Tiểu vương gia, nhưng bên cạnh Tiểu vương gia cho tới bây giờ cũng không thiếu thư đồng, tính cách hai người tuy tốt, nhưng cũng không phải là không thể thay thế.

Nhưng Nhan gia đại cô nương.

Hắn suy nghĩ một vòng, trong các tiểu thư quen biết, thật đúng là không có ai giống nàng, dám tự nhiên nói giỡn, chơi đùa với Tiểu vương gia như thế.

Ở chung với nàng và Tiểu vương gia, nói nàng nịnh bợ lấy lòng, nhưng nhiều lần, hắn đều nhìn thấy, nàng dám phủi mặt Tiểu vương gia, có chút lời bọn họ tuyệt đối không dám nói, nàng liền dám nói, tựa hồ cũng không sợ đắc tội Tiểu vương gia.

Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, Tiểu vương gia đối với nàng độ tha thứ thật sự rất cao.

Đương nhiên, hắn cũng xem kỹ, Nhan gia đại cô nương rất hiểu chừng mực, loại chừng mực này, cùng thế gia đại tộc bồi dưỡng ra không giống nhau.

Công tử tiểu thư thế gia đại tộc biểu hiện ra đúng mực, là quyết định sau khi cân nhắc toàn bộ lợi và hại.

Nhưng ở chỗ đại cô nương Nhan gia, nàng hiểu đúng mực, làm cho người ta không cảm nhận được bất kỳ một chút mục đích cùng tính công lợi, giống như nàng làm như vậy, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, nội tâm nàng nghĩ như vậy, cho nên cứ như vậy làm.

Nhiều khi, hành vi của nàng vừa đúng như vậy.

Cộng thêm nụ cười như hoa kia, thật sự không có cách nào làm cho người ta không thích.

Tiêu Ngọc Dương mang theo một đám người từ phía sau núi tới, lập tức khiến du khách xung quanh chú ý, người bình thường không dám tới gần, nhưng một số thế gia cùng công tử tiểu thư nhà quan lại không sợ.

Trong đó, có một số ít người quen biết Đổng gia, Tô gia, Chu gia, vừa nhìn thấy Đổng Nguyên Hiên và Tô Hoằng Tín, Chu Thừa Nghiệp lập tức đi lên chào hỏi.

Tiêu Ngọc Dương đi tuốt đàng trước, căn bản không để ý tới những người này, nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi về phía thang núi. Bộ dạng này của hắn, không ai dám tiến lên.

Đạo Hoa cách gần nhất, có thể nhìn ra hắn ẩn ẩn không kiên nhẫn.

Giao tiếp với người vốn chính là chuyện phí tâm phí sức, nếu là đối mặt kẻ có ý đồ riêng, vậy càng phế đầu óc.

Dù sao Đạo Hoa vẫn có thể lý giải thái độ của Tiêu Ngọc Dương.

Muốn nàng mỗi ngày bị người vây quanh, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ biến thành tử trạch.

Đạo Hoa kéo Chu Tĩnh Uyển, được Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào che chở, gắt gao đi theo phía sau Tiêu Ngọc Dương.

"Ngươi đừng hết nhìn đông tới nhìn tây?" Đạo Hoa nhắc nhở Chu Tĩnh Uyển.

"Vì sao?"

Đạo Hoa thấp giọng giải thích: "Nếu như thấy được người quen, người ta tiến lên chào hỏi, sau đó nói muốn cùng một chỗ, ngươi là đáp ứng hay là không đáp ứng?"

Hiện tại cũng không phải là các nàng đơn độc ra ngoài du ngoạn, Tiêu Ngọc Dương rõ ràng không thích người khác quấy rầy, các nàng tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút.

Chu Tĩnh Uyển lập tức thu tầm mắt lại, vừa nãy nàng ta hình như đã nhìn thấy một tiểu tỷ muội đang vẫy tay với nàng ta, giương mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương im lặng không lên tiếng, rụt đầu lại, nàng ta cũng không dám chọc vị đại gia này.

Tiểu tỷ muội tự chơi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play