Lý phu nhân dặn dò hai người ở trong thư viện học tập cho tốt, chiếu cố tốt bản thân.
"Nương, người yên tâm, hiện tại đã không còn ai dám khi dễ chúng con nữa rồi." Nhan Văn Khải nói nhỏ với Lý phu nhân, thấy mấy người Đổng Nguyên Hiên dường như muốn đi, lại nói, "Chờ lần sau thư viện nghỉ, chúng con về nhà."
Lý phu nhân gật đầu.
Mấy người Đổng Nguyên Hiên đứng dậy chuẩn bị rời đi, Nhan Văn Khải cười đi ra khỏi Lý phu nhân, thấy Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển ngồi trong góc, bước nhanh tới.
"Hai người các ngươi sao không ra ngoài chơi nha?"
Đạo Hoa cười nói: "Chúng ta đang nghỉ ngơi." Ngồi trong chốc lát, uống hai ly trà, hai người đã bình thường trở lại.
Con ngươi Nhan Văn Khải đảo quanh: "Vậy các ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?" Hắn cũng biết, đại muội muội là người ngồi không yên, chẳng lẽ là nương cấm cản nàng, không cho nàng đi ra ngoài chơi?
Là một người ca ca tốt, hắn phải giải cứu muội muội trong nước sôi lửa bỏng.
Đạo Hoa nhìn nhìn Chu Tĩnh Uyển, Chu Tĩnh Uyển cũng nhìn nhìn Đạo Hoa, sau đó hai người đồng thời gật đầu: "Nghỉ ngơi tốt rồi."
Thấy biểu tình mong đợi của hai người, Nhan Văn Khải thầm nghĩ, quả nhiên là thế, nương thiệt là, đại muội muội đều ra cửa, sao còn cấm cản nàng?
"Vậy thì tốt, phong cảnh phía sau núi đặc biệt xinh đẹp, đi, Tứ ca, dẫn các ngươi đi dạo một chút." Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lý phu nhân.
Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển cũng nhìn về phía Lý phu nhân và Chu phu nhân.
Rất hiển nhiên, hai người đều muốn đi phía sau núi nhìn xem.
Chu phu nhân giật mình, hạ nhân đã sớm tới bẩm báo, phía sau chùa miếu đã bị phong tỏa, nàng biết đây là bởi vì Tiểu vương gia, Tiểu vương gia ở phía sau núi ngắm cảnh, không cho người ngoài quấy rầy.
Đây chính là một cơ hội tốt để thân cận Tiểu vương gia.
Vì thế liền cười nói với Lý phu nhân: "Các cô nương thật vất vả mới đi ra ngoài một lần, chúng ta cũng không cần cấm cản các nàng, đi chơi đi, chỉ là, Thừa Nghiệp, ngươi phải trông chừng hai muội muội cho tốt, nếu để các nàng va chạm, cẩn thận da ngươi."
Chu Thừa Nghiệp cười nói: "Nương, người cứ yên tâm đi, con cho dù là tự mình bị thương, cũng sẽ không để cho hai muội muội thiếu một sợi tóc."
Lý phu nhân mặc dù cố kỵ quy củ, nhưng nghĩ đến có cô nương nhà họ Chu ở đây, hơn nữa còn có Văn Khải Văn Đào ở bên, cộng thêm nữ nhi làm việc từ trước đến nay luôn có chừng mực, liền không có ngăn cản, chỉ là vẫn dặn dò một câu: "Không cho phép hồ nháo, chơi mệt rồi, cũng cùng với tiểu thư nhà họ Chu trở về."
Chu phu nhân giống như hiểu được cố kỵ của Lý phu nhân, cười cười: "Có ca ca ruột nhìn xem, ngươi còn có cái gì không yên lòng."
Đại Hạ, đối với nam nữ mặc dù cũng rất nghiêm ngặt, nhưng cũng không tới mức biến thái, cái gì bảy tuổi khác biệt các loại là không có.
Ngày nghỉ lễ, phụ mẫu trưởng bối, hoặc là huynh đệ cùng đi, khuê các nữ tử cũng có thể ra ngoài du ngoạn, chỉ cần trông coi quy củ, ngẫu nhiên gặp ngoại nam cũng là không có gì.
Hơn nữa, hai cô nương bây giờ mới mười mấy tuổi, còn nhỏ lắm, thực sự không cần quá mức lo lắng.
Thấy mẫu thân đồng ý, Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển đều vui vẻ, liên tục gật đầu tỏ vẻ sẽ không hồ nháo.
Chu phu nhân phất phất tay: "Được rồi, cùng các ca ca của các con ra ngoài chơi đi."
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ liền hành lễ đi ra ngoài.
Nhìn bọn họ rời đi, các phu nhân thần sắc không đồng nhất, có chút biểu cảm không giấu được, có thể rõ ràng nhìn ra đang hối hận, lúc trước nếu không cho cô nương nhà bọn họ đừng đi ra ngoài, bây giờ có thể đi theo cùng đi ra hậu sơn.
Nhìn thấy hai tiểu cô nương cười nói vui vẻ phía trước, Đổng Nguyên Hiên và Chu Thừa Nghiệp trong lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu vương gia chủ động đề nghị bọn họ tới bái kiến các vị phu nhân, mục đích của Tiểu vương gia bọn họ đều mơ hồ có suy đoán.
Lúc chuẩn bị rời đi, hai người đều vắt hết óc suy nghĩ, làm sao mới có thể bất động thanh sắc dẫn hai cô nương ra, ai ngờ, bọn họ còn chưa tìm được lý do tốt, Nhan Văn Khải đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn lớn.
Nhìn thấy Nhan Văn Khải đang hào hứng nói chuyện phong cảnh hậu sơn với hai tiểu cô nương, cùng với Nhan Văn Đào đang cẩn thận bảo vệ bên cạnh, Đổng Nguyên Hiên nghĩ người này tâm thô, sống vô tư, tự do tự tại.
Hai huynh đệ này một người sáng sủa nhiệt tình, một người nội liễm trầm ổn, làm việc vừa vặn bổ sung cho nhau.
Cũng khó trách Tiểu vương gia có chuyện gì đều sẽ mang theo hai huynh đệ này, loại người vừa nhìn đã biết ý nghĩ trong lòng này, ở chung thoải mái hơn.
Hắn cũng thích ở chung với hai người này.
Không giống hắn và Chu Thừa Nghiệp, làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc đến ảnh hưởng đối với gia tộc, có một số thời điểm, khó tránh khỏi liền có chút bó tay bó chân.
Phía trước, Nhan Văn Khải không hề hay biết vụ của Đổng Nguyên Hiên và Chu Thừa Nghiệp, lúc này hắn đang rất đắc ý.
Giải cứu đại muội muội từ trong tay nương ra, hắn trong nháy mắt cảm thấy hình tượng của mình cao lớn lên, trong lòng đẹp đến không tưởng được.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới phía sau núi.
Nhìn hộ vệ thủ vệ xung quanh, Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển đều ngừng cười, đi bên cạnh mấy người Nhan Văn Khải một cách vô cùng thục nữ.
Đạo Hoa âm thầm đánh giá hộ vệ xung quanh, nhìn thấy trên người nhiều hộ vệ còn đeo đao kiếm, trong lòng thầm than, quả nhiên là hoàng gia, trận chiến này chính là lớn.
Hậu sơn có rất nhiều mảng lớn bãi cỏ, ở chỗ này, tầm mắt so với trước núi khoáng đạt hơn nhiều.
"Ồ, Tiểu vương gia đâu?"
Nhan Văn Khải không thấy được Tiêu Ngọc Dương, lập tức nhìn xung quanh, rất nhanh, chỉ vào đình bát giác xây dựng trên vách đá nói: "Ở trong đình, các ngươi chờ một chút, ta đi gọi hắn." Nói xong, liền nhanh như chớp chạy đi.
Chu Tĩnh Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ngọc Dương, lại từ nhỏ được hưởng lễ nghi phong kiến hun đúc, có kính sợ đối với hoàng tộc, kéo Đạo Hoa nhỏ giọng hỏi: "Tiểu vương gia có hung dữ hay không? Có thể đánh người mắng chửi người hay không?"
Đạo Hoa sửng sốt, trầm mặc một lúc lâu, không chắc chắn nói: "Chắc là không đâu, hắn là nam oa, chúng ta là nữ oa, nam oa động thủ với nữ oa thì không còn gì để nói nữa."
Phía sau, mấy người Đổng Nguyên Hiên nghe hai tiểu cô nương nghị luận, nhất thời có chút im lặng.
Tiểu vương gia dù tính tình có lớn, cũng không thể làm khó hai tiểu cô nương!
Đổng Nguyên Hiên nhìn Đạo Hoa vài lần, nếu hắn nhớ không lầm, lần trước ở Nhan gia, cô nương này đã liên tục khuyến khích Tiểu vương gia mấy lần.
Bộ dáng kia, có chút ý tứ sợ hãi sao?
Trong đình, Tiêu Ngọc Dương đã sớm nhìn thấy mấy người Đạo Hoa, nhưng vì duy trì thiết lập nhân vật quyền quý, cứ thế chờ Nhan Văn Khải tới gọi hắn, sau đó lại chậm rãi uống trà một lúc, lúc này mới dẫn người đi tới.
Theo khoảng cách song phương dần dần kéo gần, Tiêu Ngọc Dương càng ngày càng hiếm lạ.
Hôm nay người này làm sao vậy?
Lại không chủ động chào hỏi mình!
Còn bày ra bộ dáng thục nữ quy củ nhìn mình.
Thật ra môi của Đạo Hoa đã động đậy nhiều lần, nhưng nghĩ đến những gì mà mấy người Nhan Văn Khải nói với nàng ở trong thư viện, nàng nhận thức rất rõ ràng, nàng không thể không biết lớn nhỏ với Tiêu Ngọc Dương.
Vì thế, cứ như vậy đứng song song với Chu Tĩnh Uyển nhìn Tiêu Ngọc Dương.
Rất nhanh, Tiêu Ngọc Dương đi tới trước mặt hai người.
"Bái kiến Tiểu vương gia!"
Đạo Hoa đi theo Chu Tĩnh Uyển, quy củ hành lễ với Tiêu Ngọc Dương.
Đối với việc này, những người khác không cảm thấy có cái gì, nhưng Tiêu Ngọc Dương lại ngoài ý muốn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Đạo Hoa chưa từng khách khí với hắn, hắn nhớ rõ lúc trước chạy nạn, bởi vì thức ăn tương đối thô ráp, hắn không muốn ăn, có một lần càng nổi giận ném thức ăn đi.
Khá lắm, người này một cái tát liền vỗ vào mu bàn tay hắn.
Lúc ấy, hắn trực tiếp bị đánh cho ngây dại.
Từ nhỏ đến lớn, ai dám làm như thế với hắn?
Vốn dĩ hắn rất tức giận, trong lòng quyết định một khi khôi phục thân phận, lập tức sẽ giáo huấn nàng, nhưng sau đó nhìn thấy nàng lặng lẽ nhặt thức ăn về, lau sạch rồi đặt vào trong miệng ăn, hắn đột nhiên không còn tức giận nữa.
Sau đó, hắn thật sự đói không chịu nổi, tuy vẻ mặt người này không kiên nhẫn, nhưng vẫn chia cho hắn một miếng và một ít đồ ăn.
Sau đó ở chung, hắn và nàng vẫn không ngừng tranh cãi, nhưng đoạn thời gian kia, bây giờ hồi tưởng lại, ngoại trừ gian nan một chút, còn lại rất hú vị.
Sở dĩ hắn có ấn tượng sâu sắc với Đạo Hoa như vậy, có lẽ là vì từ đầu đến cuối nàng đều đối đãi với hắn bình đẳng như một người bình thường, không lấy lòng, cũng không ức hiếp, cho dù đó là hắn rất nghèo túng.
Tất cả thái độ của nàng đối với hắn, chỉ là bởi vì hắn người này, không quan hệ thân phận.
Đây đối với hắn từ nhỏ sống ở trong hoàng thành mà nói, thật là thể nghiệm khác biệt.
Còn có chính là sức sống phát ra trên người nàng, cùng với đôi mắt vĩnh viễn mang theo ý cười kia, cũng làm cho hắn nhớ mãi không quên.
"Ầm!"
Tiêu Ngọc Dương là một người chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, đi đến trước người Đạo Hoa, thu cây quạt lại, nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái: "Ngươi uống lộn thuốc rồi!"
Đạo Hoa ôm đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương, suýt nữa nhịn không được.Đừng trách nàng, nàng thật không có cách nào kính sợ Tiêu Ngọc Dương giống như những người khác, một, nàng đến từ hiện đại, tuy nói sống ở cổ đại mấy năm, đối với hoàng quyền có chút hiểu biết, thật không có đạt tới loại sợ hãi trong xương cốt kia.
Hai, ấn tượng của người này với nàng, thủy chung không thoát khỏi được bộ dáng lúc gặp nạn. Nhớ ngày đó, giao phong giữa nàng và hắn, cho tới bây giờ chưa từng thua.