“Hơn nữa năm ngoái đại tẩu lại sinh trưởng tôn cho Nhan gia, sau khi về kinh, đã có nhà mẹ đẻ để dựa vào, tướng công còn đỗ tiến sĩ, thuận lợi tiến vào Hàn Lâm viện, đây không phải sao, tất cả mọi chuyện vừa được đẩy lên, người liền bay bổng.”
Vương Mãn Nhi gật đầu: “Hi vọng đại nãi nãi có thể hiểu được ý tốt của cô nương, có thể thu lại tâm tư của mình, không cần quá mức chú ý tới nhà mẹ đẻ của mình, miễn cho còn liên lụy đến cô nương người cũng phải quan tâm.”
Đạo Hoa thở dài: “Huân quý kinh thành rất nhiều, nhân sự phức tạp, nhà chúng ta mới tới kinh thành, căn cơ bất ổn, mặc kệ là phụ thân, hay ba ca ca, đều cẩn thận xã giao. Lúc này, thực sự không tiện để bọn họ vì chuyện hậu viện mà ưu phiền.”
“Mẫu thân sở dĩ chịu đựng đại tẩu như vậy, cũng là vì đại ca suy nghĩ, mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này Hàn bá gia dẫn đại ca xã giao không ít, đại ca có thể trong thời gian ngắn dừng chân ở Hàn Lâm viện, Hàn gia là bỏ sức.”
“Đại tẩu bên này, ta ra mặt nhắc nhở là tốt nhất, thật muốn nương đứng ra, cũng không lợi cho ngày sau mẹ chồng nàng dâu các nàng ở chung. Nương hôm nay ở trước mặt mọi người ôm Tiểu Minh Viễn đi, có thể thấy được đã vô cùng bất mãn đối với đại tẩu, hy vọng đại tẩu có thể sớm một chút ý thức được vấn đề của mình đi.”
Trong lúc nói chuyện, đã đến Đạo Hoa Hiên, hai người không tiếp tục, về nhà rửa mặt nghỉ ngơi.
Bên kia, Hàn Hân Nhiên không thể ôm nhi tử trở về, sau khi vào nhà liền ngồi không nhúc nhích một hồi lâu, mới lầm bầm nói: “Đây là lần đầu tiên mẫu thân không cho ta mặt mũi trước mặt mọi người sau khi ta gả vào Nhan gia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT