“Còn không phải sao, nghe nói còn mang theo thật nhiều binh sĩ tới. Chúng ta phương bắc gặp hạn hán, đại quan trong kinh tới còn không phải đến cứu trợ thiên tai sao.”

Nghe nói như thế, những người khác đều lộ ra vẻ mặt phấn chấn, mà Tiêu Giác Dương thì ánh mắt lấp lóe, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Giữa trưa, trong thành có quan binh đi ra, khiêng thùng cơm bốc hơi nghi ngút.

Bọn họ vừa xuất hiện, dân chạy nạn liền chạy qua.

Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa thành đã xếp thành hàng dài như rồng rắn.

Đạo Hoa bảo Tôn mụ trông coi Nhan lão thái thái, nàng thì lôi kéo Nhan Văn Đào, cùng Tôn bá, Tiêu Giác Dương, Triệu Nhị Cẩu cùng đi xếp hàng.

Không có cách nào, bao quần áo của bọn họ đều ném đi, mặc dù trên người còn có ngân phiếu, nhưng không vào được thành, cũng không có cách nào đổi, chỉ có thể xếp hàng lĩnh cháo.

Xếp hàng chờ đợi, Tiêu Giác Dương không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy ra khỏi đội ngũ, sau khi Triệu Nhị Cẩu nhìn thấy, đảo mắt một vòng, nhìn thoáng qua Đạo Hoa đang xếp hàng lĩnh cháo, cắn răng, nhanh chóng đi theo.

Đợi đến khi Nhan Văn Đào nói cho Đạo Hoa, nàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng hai người biến mất trong đám dân chạy nạn chen chúc.

Đạo Hoa nhíu mày:

“Hai người bọn họ muốn làm gì?”

Nhan Văn Đào lắc đầu:

“Không biết, Giác Dương giống như nhìn thấy cái gì đó.”

Thần sắc của Đạo Hoa khẽ động:

“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi lĩnh cháo, tổ mẫu đã đói bụng một đêm.”

Nhan Văn Đào đương nhiên không có gì.

Trong mắt hắn, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu chỉ là hai người khách qua đường, làm sao so được với tổ mẫu và muội tử nhà mình.

Xếp hơn nửa canh giờ, Đạo Hoa, Nhan Văn Đào, Tôn bá lĩnh được ba bát cháo loãng, bưng về, chia cho Nhan lão thái thái và tôn mụ.

Nhan lão thái thái đau lòng nhìn tôn tử tôn nữ: “Có kinh nghiệm lần này cũng tốt, để cho các con nếm thử cuộc sống gian nan trước.”

Nói xong thở dài một hơi, quan sát trái phải một chút.

“Dương tiểu tử và Nhị Cẩu Tử sao còn chưa về, chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

Đạo Hoa cũng không chắc chắn lắm:

“Chắc là không đâu, tên Tiêu Giác Dương kia nhìn qua rất thông minh.”

Nhan lão thái thái lắc đầu:

“Thông minh đến mấy thì bây giờ nó cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai, gặp người lớn chỉ có chịu thiệt.”

Nhan Văn Đào:

“Hay là con và Tôn bá đi tìm thử xem?”

Nhan lão thái thái trầm tư một chút:

“Không cần đi xa, xem phụ cận kiện thôi. Nếu thật sự mất người thì cũng là mạng của bọn họ.”

Nhan Văn Đào và Tôn bá rời đi, Đạo Hoa ngồi lại bên cạnh Nhan lão thái thái, thầm nói: “Không xui xẻo như vậy chứ.”

Bất quá nghĩ đến Tiêu Giác Dương tùy tiện đi một chút cũng có thể xui xẻo gặp phải bọn buôn người, lại không xác định.

Một thời gian sau, Nhan Văn Đào và Tôn Bá ủ rũ quay lại.

Hai người lắc đầu với Nhan lão thái thái và Đạo Hoa.

Đạo Hoa miễn cưỡng cười nói:

“Không thể Tiêu Giác Dương đã nhìn thấy người nào đó? Có lẽ là người nhà hắn, hiện tại hắn không chừng đã về nhà, Triệu Nhị Cẩu đi theo hắn, cũng sẽ không có việc gì.”

Nhan lão thái thái thở dài:

“Chỉ mong vậy.”

Nói thì nói vậy, nhưng mấy người vẫn ngóng trông hai người có thể trở về.

Bất kể như thế nào, ở chung thời gian dài như vậy, không nhìn thấy hai người có bình an hay không bọn họ đều lo lắng.

Đáng tiếc, vào ban đêm, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu chưa trở về.

Ngày hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng hai người.

Đạo Hoa nhìn cổng thành vẫn đóng chặt, lại nhìn Nhan lão thái thái gầy gò không ít:

“Tổ mẫu, cổng thành này không biết còn phải chờ bao lâu mới có thể mở ra, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu hơn phân nửa cũng sẽ không trở về, hay là, chúng ta đi thôi?”

Nhan lão thái thái im lặng một chút, cuối cùng gật đầu:

“Đi, từ từ đi, chúng ta dù đi ăn xin dọc đường cũng phải đi đến huyện Lâm Nghi.”

Đạo Hoa cười cười, thấp giọng nói:

“Đó là đương nhiên, người quên trên người tôn nữ còn có ngân phiếu.”

Không vào được phủ thành, những thành trì khác trên đường không có khả năng không vào được.

Lui một vạn bước mà nói, coi như những thành trì này đều không vào được, vậy cũng có thể gặp được một hai phú hộ đi, đến lúc đó, cùng lắm thì ăn chút thiệt thòi, nhất định vẫn có thể đổi được bạc.

Dù lui thêm một bước, không đổi được bạc, Đạo Hoa cũng có thể cam đoan bọn họ có thể bình yên tới huyện Lâm Nghi, đừng quên, nàng còn có không gian, làm sao cũng có thể vụng trộm lấy ra chút đồ ăn, để cho mọi người không chết đói.

Ngày thứ ba, trời hơi sáng, mấy người Đạo Hoa rời khỏi phủ thành, đi về phía huyện Lâm Nghi.

Sau khi bọn họ đi không lâu, một đội binh sĩ mặc áo giáp đột nhiên đi tới ngoài cửa thành, những binh lính này tìm tòi một đoạn thời gian trong dân chạy nạn, cuối cùng không công mà lui.

Nửa tháng sau.

Năm người giống như ăn mày lệ nóng lưng tròng nhìn tấm bia đá có khắc ba chữ to "Huyện Lâm Nghi".

“Tổ mẫu, qua tấm bia đá này, chúng ta liền tiến vào huyện Lâm Nghi.”

“Tốt, tốt, tốt!”

Nhan lão thái thái nghẹn ngào liên tục nói ba chữ tốt.

Trong lòng Đạo Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến thời cổ đại rồi, chỉ cần ngồi xe ngựa, nàng sẽ mắng xe ngựa xóc nảy bất ổn, nhưng đi bộ hơn nửa tháng, nàng không bao giờ lại mắng chửi xe ngựa không tốt.

Xe ngựa dù có xóc hơn nữa, cũng tốt hơn so với đi bộ bằng hai chân.

“Đi, lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu các ngươi.”

Đạo Hoa nhìn quần áo bọn họ mặc, hỏi:

“Tổ mẫu, chúng ta cứ đi gặp phụ thân như vậy, bọn họ có thể hay không…..?”

Nhan lão thái thái lập tức trừng lớn mắt:

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ lão bà tử ta?”

Đạo hoa cười khổ.

Hắn sẽ không ghét bỏ lão thái thái, nhưng sẽ ghét bỏ nàng nha.

Từ nhỏ nàng đã không sinh ra ở bên cạnh phụ mẫu, mà tình cảm giữa người với người là cần ở chung, muốn nói phụ mẫu của nàng yêu thương nàng, nàng không tin.

“Đi, sợ cái gì, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi.”

Huyện Lâm Nghi, trước cửa lớn huyện nha.

Nha dịch trông cửa đang thương thảo xem sau khi tan làm đi đâu tiêu sái, đang nói hăng say, đột nhiên có một cỗ mùi gay mũi, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trước cửa huyện nha có thêm năm tên ăn mày.

“Quan gia, xin hỏi một chút, nơi này là huyện nha huyện Lâm Nghi sao?”

Tôn bá cười tiến lên hỏi.

“Đi đi đi, ở đâu chạy tới bọn ăn mày, từ đâu tới thì cút đến đó đi”

Đám nha dịch đứng trước cửa lớn đều ghét bỏ đuổi Tôn bá ra ngoài.

Tôn bá còn muốn hỏi, một tên nha dịch có chút không kiên nhẫn, giơ bội đao bên hông lên muốn đánh tới Tôn bá.

“Ngươi làm gì vậy?”

Nhan Văn Đào thấy vậy thì giật nảy mình, hai bước thành ba bước, nhanh chóng chạy tới, một phát bắt được cánh tay của nha dịch, cứu Tôn bá ra.

“Điêu dân lớn mật, dám chạy đến trước cửa huyện nha giương oai, chán sống phải không?”

Những nha dịch khác nhao nhao tiến lên, bọn họ nhiều người, hai ba cái đã áp đảo Nhan Văn Đào ngã xuống đất.

Thấy bọn họ đối xử với Nhan Văn Đào như vậy, Nhan lão thái thái tức giận đến mức không chịu nổi.

“Các ngươi dừng tay cho ta!”

Đạo Hoa cũng vừa tức vừa vội, giao Nhan lão thái thái cho tôn mụ, nhanh chóng chạy lên, đưa tay chỉ vào nha dịch, lạnh lùng nói: “Phụ thân ta là Nhan Trí Cao, Huyện lệnh Lâm Nghi huyện, nếu các ngươi dám đụng đến Tam ca ta, ta muốn các ngươi đẹp mặt.”

Lời này vừa ra, nha dịch vốn đang vẻ mặt tươi cười đắc ý đều sững sờ tại chỗ.

Hậu viện huyện nha.

Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, hơn 20 tuổi vội vàng đi về phía một tiểu viện.

“Bái kiến Lâm sư gia!”

Nha hoàn ở hậu viện nhìn thấy nam tử, đều hành lễ. Chờ nam tử đi xa, mới đứng dậy.

“Lâm sư gia này sắp coi hậu viện huyện nha thành nhà mình rồi.”

“Ngươi mau nhỏ giọng một chút đi, phu nhân đều không nói chuyện, nào đến phiên chúng ta nói cái gì.”

“Ôi, Lâm di nương được sủng ái, cô nương thiếu gia của nàng cũng được sủng ái, phu nhân cũng không thể không cho nàng vài phần thể diện nha.”

“Cũng không biết Lâm sư gia đi Song Hinh Viện làm cái gì?”

Mặc kệ hắn, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta…

Song Hinh Viện.

Lâm Tài Lương vừa vào cửa viện liền nói với một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu trong viện:

“Nhanh, thu thập một chút, lập tức đi đến cửa lớn huyện nha, lão thái thái đã đến.”

“Cái gì?!”

Lâm di nương đang tưới nước cho hoa cỏ trong viện giật nảy mình, bình nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Lâm Tài Lương thấy Lâm di nương đứng bất động, gấp đến độ không chịu nổi:

“Ôi, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ còn thất thần làm gì, mau gọi Văn Bân và Di Song đi, lần đầu tiên tỷ gặp lão thái thái, không phải để lại cho nàng ấn tượng tốt sao?”

“Ta đã tới thông báo trước cho tỷ rồi, bên phu nhân chắc cũng sắp nhận được tin rồi, tỷ nhanh lên, nếu gặp lão thái thái trước phu nhân một bước, lão thái thái này còn không lau mắt mà nhìn tỷ nữa àh.”

Vừa rồi hắn chuẩn bị về nhà, vừa vặn thấy nha dịch và Nhan lão thái thái tranh chấp.

Thừa dịp nha dịch bị thân phận của Nhan lão thái thái hù sợ, hắn co cẳng chạy đến tìm tỷ tỷ.

Đại nhân sủng ái tỷ tỷ, nếu như cũng được lão thái thái yêu thương, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng tốt hơn.

Lâm di nương lúc này cũng phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, đệ nói đúng.”

Nói xong, liền chạy vào phòng như một cơn gió, vừa thu thập, vừa phân phó nha hoàn đi gọi nhi tử nữ nhi.

Cùng lúc đó, cũng có người đi báo tin cho chính thê Lý phu nhân Nhan Trí Cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play