Ngọc Thanh Hàn nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt trong thoáng chốc bỗng trở nên đầy ý tứ, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói:

"Tâm ý của ngươi... Vi sư đã hiểu rồi."

"Sư tôn người hiểu là tốt rồi!" Ôn Húc cong mắt cười, nụ cười tươi rói sáng lạn, cánh tay cũng không quên đưa miếng bánh đến gần thêm một chút, nhẹ giọng nói:

"Sư tôn không thử một chút sao? Ngon lắm đó, đây là bánh vị vải, ngọt mà không ngấy! Với lại tay đệ tử sắp mỏi nhừ rồi."

Ôn Húc thực sự bắt đầu cảm thấy mỏi tay, nhưng nếu thu tay lại lúc này thì cũng không nên, chỉ đành nói như vậy.

Nhưng mà câu nói cuối cùng đó rơi vào trong tai Ngọc Thanh Hàn, lại biến thành đồ đệ của hắn đang làm nũng. Hắn cảm thấy giống như có một chú mèo nhỏ đang dùng đầu đuôi cọ vào lòng bàn tay mình, bộ lông mềm mại như nhung, còn khiến người ta nhột nhột.

Nhìn ánh mắt long lanh của tiểu đồ đệ, Ngọc Thanh Hàn nghiêng người về phía trước, trực tiếp há mồm cắn miếng bánh. Hắn nhai nhai hai cái, sau đó mới chậm rãi gật đầu nói: "Hương vị quả thực không tồi, ngọt nhưng không ngấy."

Giống như người mang điểm tâm này vậy, thoạt nhìn thì ngọt ngào, mà lúc làm nũng cũng không khiến người khác cảm thấy giả tạo.

Nghe Ngọc Thanh Hàn nói vậy, Ôn Húc thờ phào một cái trong lòng. May mà Ngọc Thanh Hàn không ghét. Thực ra ban đầu nhìn dáng vẻ của sư tôn, không giống người sẽ thích đồ ngọt chút nào.

"Sư tôn người thích là tốt rồi. Con tưởng rằng người không thích đồ ăn ngọt. Sau này nếu sư huynh Tu Chúc lại mang đồ ngon đến nữa, con nhất định đều sẽ mang tới cho người nếm thử."

Ngọc Thanh Hàn nhướn mày, đột nhiên cảm thấy thương tâm giùm cho tam đồ đệ. "Nếu lão tam biết được ngươi cố ý đem đồ ăn ngon mà hắn vất vả mua được mang đi cho người khác, e là sẽ buồn lắm."

Thực ra, hắn vốn cũng không ăn đồ ngọt, chính xác hơn là bất kỳ thứ gì hắn cũng đều ăn rất ít, vì cho dù có không ăn không uống, với tu vi của hắn cũng sẽ không đói chết.

Chỉ là, hắn không nỡ từ chối tiểu tử này mà thôi.

Ôn Húc lắc đầu, chắc chắn nói: "Không đâu sư tôn, sư huynh Tu Chúc tốt lắm, chắc chắn sẽ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu ạ. Với lại, sư tôn đâu phải người ngoài. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, chúng ta là người một nhà mà, người trong nhà không cần câu nệ nhiều như thế!"

Người một nhà ư...

Câu nói ấy làm cho Ngọc Thanh Hàn không khỏi nhớ tới quá khứ, đó là quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Chỉ tiếc rằng nó quá ngắn ngủi, giờ đây cũng chỉ còn lại hắn cô độc một mình. ( truyện trên app T•Y•T )

Cho dù hắn đã sáng lập lên Vô Cực Tông, thu nhận thêm vài đồ đệ, được rất nhiều người ủng hộ tin tưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất quạnh quẽ, trống trải.

Đệ tử trong tông môn kính sợ hắn, mấy đồ đệ cũng luôn cung kính giữ lễ, luôn dè chừng hắn, chưa bao giờ dám có hành động nào vượt quá quy củ.

Ngay cả tiểu đồ đệ trước mặt đây, trước kia cũng không dám nói chuyện với hắn nhiều. Nhưng bây giờ thì… (Charlene x TYT)

Ôn Húc thấy Ngọc Thanh Hàn không ăn thêm nữa, bèn cầm nốt nửa khối bánh còn lại cho vào miệng ăn hết. Trong lúc lơ đễnh nhai nuốt, còn vươn đầu lưỡi hồng hào ra mút ngón tay trắng nõn mấy cái.

Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn lập tức tối lại.

Huyền Sương Môn nghiên cứu ra "Nhất Dạ Xuân Phong" này quả thực gây ra tác dụng phụ quá lớn. Nó có thể biến một người e thẹn, nhút nhát thành ra thế này.

Bé thỏ trắng đã sắp hóa thành tiểu hồ ly rồi, từng hành động cử chỉ đều mang theo vẻ mê hoặc.

Ôn Húc nuốt xong miếng điểm tâm, lại tiếp tục liếm nốt chút đường còn dính trên ngón tay lần nữa, sau đó mới dời ánh mắt lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm u tối của Ngọc Thanh Hàn.

Hắn nghiêng đầu, chớp chớp mắt dò hỏi: "Sư tôn?"

Ánh mắt của Ngọc Thanh Hàn dừng lại trên đôi môi còn dính chút vụn đường của Ôn Húc, sau đó lại chuyển sang ngón tay tròn trịa vừa được liếm đến bóng loáng.

Ôn Húc ngây ra một lúc, đầu óc vừa xoay chuyển đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói:

"Xin lỗi sư tôn! Đệ tử tưởng ngài không muốn ăn nữa, nên mới tự ý ăn nốt nửa miếng kia. Nhưng chỗ này vẫn còn vài miếng bánh nữa, đều là của sư tôn!"

Ngọc Thanh Hàn hơi nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt:

"Thức ăn mà vi sư đã cắn qua, ngươi cũng không nghĩ ngợi gì mà ăn luôn. Chẳng lẽ đồ người khác cắn qua, ngươi cũng ăn như vậy sao?"

"Ơ..." não Ôn Húc như bị đứng hình, trong đầu bỗng vang lên âm thanh [Điểm hảo cảm -5], cả người cậu lập tức tỉnh táo lại.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cậu vội vàng bắt đầu lựa lời hay ý đẹp để nói:

"Đương nhiên là không! Thức ăn người khác cắn qua đều dính nước bọt, đệ tử làm sao có thể ăn được! Nhưng sư tôn đâu phải người khác! Ngài là người mà đệ tử tôn kính và ngưỡng mộ nhất!"

Ngọc Thanh Hàn: "Vậy nên ngươi sẵn lòng ăn cả nước bọt của vi sư?"

Ôn Húc: "..."

Câu này nghe thế nào cũng thấy không ổn! "Ăn nước bọt" nghe quá mờ ám, nếu bị người ngoài nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ đang làm chuyện gì đó không thể miêu tả ra được mất!

"Đệ tử không có ý đó! Chỉ là... Chỉ là đệ tử nhanh mồm nhanh miệng quá nên nhất thời lỡ lời thôi!" Ôn Húc cảm thấy càng giải thích càng rối, liền vội chuyển đề tài, nở nụ cười ngoan ngoãn với Ngọc Thanh Hàn:

"Sư tôn, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Đệ tử xoa vai, đấm chân cho ngài nhé?"

Ngọc Thanh Hàn nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

Ôn Húc đứng lên đi đến phía sau lưng Ngọc Thanh Hàn, hai tay đan vào nhau tiến hành bẻ khớp ngón tay một chút, sau đó mới bắt đầu xoa bóp vai.

Nhưng mà sức lực của cậu quá yếu, xoa bóp vai mà chả có chút cảm giác mạnh yếu gì, vì vậy đoạn đối thoại sau đây đã xảy ra:

"A Húc, dùng sức thêm chút nữa. Ngươi xoa thế này với vi sư chẳng khác nào gãi ngứa."

"A Húc, lực còn nhẹ quá, mạnh tay hơn một chút."

"A Húc, dùng lực..."

Sau vài lần như thế, Ôn Húc dứt khoát bỏ cuộc, cười gượng gạo miễn cưỡng nói:

"Sư tôn, hay là đệ tử chuyển sang xoa chân cho ngài nhé? Chuyện này không cần sức lực nhiều cũng làm được!"

Ngọc Thanh Hàn cũng không nói gì, chỉ đứng dậy, bước đến một chiếc ghế nằm khác, rồi ngả người xuống, duỗi thẳng đôi chân dài.

"Bắt đầu đi."

Giọng điệu và thanh âm này khiến Ôn Húc bất giác nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ, cả người lập tức rùng mình.

Đáng sợ, quá đáng sợ! May mắn là ở đây không có cơ hội gặp lại nữ thần kia.

Ôn Húc quỳ gối xuống ngay xuống bên chân của Ngọc Thanh Hàn, bắt đầu đấm chân.

Ngọc Thanh Hàn có vóc dáng cao lớn, chân tất nhiên cũng dài. Đường nét đôi chân thẳng tắp, hoàn mỹ, cơ bắp săn chắc, không giống đôi chân toàn thịt mềm của cậu.

Lần này, Ôn Húc kiểm soát sức lực rất tốt, Ngọc Thanh Hàn không phàn nàn là nhẹ nữa, thậm chí còn nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, tay áo lụa trắng mềm mại rũ xuống sàn.

Lông mày giãn ra, khuôn mặt điềm tĩnh, trông như đang rất hưởng thụ.

Ôn Húc càng cố gắng bóp chân cẩn thận hơn, dù các ngón tay đã mỏi nhừ, đầu gối cũng đau nhức vì quỳ lâu, nhưng khi nghe âm thanh [Điểm hảo cảm đã tăng lại] vang lên trong đầu, cậu lập tức cảm thấy mọi khổ cực đều xứng đáng.

Tôi bóp! Tôi bóp! Tôi bóp bóp bóp!!!

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ mở rộng, trải xuống sàn một màu vàng óng ánh. Cơn gió nhẹ mang theo vài cánh hoa đào phớt hồng, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Ngọc Thanh Hàn.

Ôn Húc nhìn đến ngây người, đôi mắt đen láy trong veo đầy vẻ kinh diễm, hành động trên tay cũng bất giác chậm lại, lực đấm bóp cũng bắt đầu nhẹ đi.

Đúng lúc này, Ngọc Thanh Hàn bất ngờ mở mắt, đưa ngón tay thon dài tay nhấc một cánh hoa khỏi mặt mình, sau đó bắn ánh mắt lạnh lùng thẳng vào Ôn Húc.

"Vi sư đẹp đến mức khiến ngươi nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả việc bóp chân sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play