Sau khi rửa ráy sạch sẽ và thay một bộ y phục thơm tho, Ôn Húc lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Cậu đem quần áo vừa thay ra, bao gồm cả quần lót, giặt giũ sạch sẽ rồi phơi trong sân.
Thời gian lúc này vừa tới hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ nhuộm đỏ cả một mảng trời, tựa như một con phượng hoàng đang dang rộng cánh bay lên. Cả sân nhỏ cũng đều phủ trong một màu đỏ rực như lửa.
Ôn Húc duỗi cái lưng đầy mỏi mệt một cái. Cậu bắt đầu cảm thấy hơi đói, vừa dự định đi kiếm chút gì để ăn thì thấy Nguyên Tu Trúc đang đi tới.
Không những thế, hắn còn mang theo một cái hộp đồ ăn lớn. Người còn chưa đến nơi mà mùi thơm của đồ ăn đã thoang thoảng bay đến.
Ôn Húc thèm thuồng không chịu được, vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại chợt nhớ ra rằng trên cổ mình có vết thương . Cậu vội kéo cao cổ áo và dùng tóc xõa ra phía trước để che đi.
Nguyên Tu Trúc chỉ lo lấy thức ăn trong hộp bày ra, hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ này của cậu.
"Con gà quay này thực sự ngon quá! Sư huynh Tu Trúc, huynh thật tốt với đệ, mỗi ngày bận rộn đủ thứ chuyện như vậy mà còn cố ý mang đồ ngon tới cho đệ. Đệ thật không biết phải báo đáp huynh thế nào nữa!" Ôn Húc ăn gà quay với dáng vẻ đầy thỏa mãn, đôi mắt híp lại như một con mèo nhỏ đang hưởng thụ.
"Ta cần ngươi báo đáp làm gì, với cái dáng người nhỏ bé này, sư huynh chỉ mong ngươi ăn cho mập lên một chút." Nguyên Tu Trúc nhìn Ôn Húc bằng ánh mắt mềm mại đầy hiền từ. Khi thấy trên mặt cậu còn vết dầu mỡ, y liền lấy khăn ra lau giúp: "Ngươi xem, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ đã đành, ngay cả mặt cũng lem nhem."
Ôn Húc nhìn Nguyên Tu Trúc đang giúp mình lau mặt, ngây ngẩn chớp mắt vài lần.
Nguyên Tu Trúc dịu dàng quá mức rồi! Điều này đâu giống cách một sư huynh đối xử với sư đệ, mà giống cha hiền đang chăm con nhỏ hơn đó!
Thật đúng là một sư huynh theo hệ "ông bố".
Trong mấy ngày mà cậu vừa xuyên qua, Nguyên Tu Trúc cứ cách một, hai ngày lại mang đồ ăn đến cho cậu. Hắn đối với nguyên chủ quả thực rất tốt, chỉ tiếc nguyên chủ “ra đi” quá sớm, cuối cùng lại để cho cậu tới hưởng lợi.
Sau khi ăn xong món chính, Ôn Húc liền chuyển ánh mắt sang phần điểm tâm ngọt. Vừa nhìn đã thấy thật là đẹp mắt, ăn vào lại rất ngon, ngọt mà không ngấy.
Đặc biệt là đĩa bánh tên Như Hoa Tựa Ngọc có vị của quả vải, hương thơm của nó thực sự rất ngọt ngào. Bánh được tạo hình như cánh hoa, màu xanh trong suốt tựa ngọc bích, đúng là rất xứng với cái tên mỹ miều như hoa như ngọc của nó.
"Sư huynh, bánh này ngon thật! Huynh nói xem, liệu sư tôn có thích món này không?"
"Sư tôn?" Nguyên Tu Trúc sửng sốt hỏi: "Ngươi muốn đem bánh này cho sư tôn?"
Ôn Húc gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Mai đệ sẽ đi Phi Vũ Điện, tiện thể mang cho sư tôn nếm thử. Để qua đêm như vậy chắc là không hỏng đâu nhỉ?"
"Để trong hộp đựng thức ăn này của ta thì chắc chắn sẽ không hỏng. Nhưng mà ngày mai ngươi đến Phi Vũ Điện làm gì?" Nguyên Tu Trúc nhìn Ôn Húc với vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải ngươi sợ sư tôn nhất sao? Bao nhiêu năm nay chưa bao giờ ngươi chủ động đến Phi Vũ Điện."
"À thì... Cái này..." Ôn Húc cắn một miếng Như Hoa Tựa Ngọc, vừa ăn vừa lúng búng nói: "Bây giờ không giống như ngày xưa nữa rồi. Với lại lúc trước đệ vốn rất sùng bái sư tôn mà. Vì vậy cho nên bắt đầu từ ngày mai, đệ sẽ tới Phi Vũ Điện mỗi ngày để hầu hạ sư tôn. Nếu sau này sư huynh lại mang đồ ăn đến mà không thấy đệ, cứ để trong phòng là được, tối về đệ sẽ ăn." (Charlene x TYT)
"... Được thôi."
Nguyên Tu Trúc rời khỏi Minh Nguyệt Tiểu Trúc, đi về gian phòng của mình với dáng vẻ đầy đăm chiêu.
Mặc dù mấy ngày nay y đã cảm nhận được tiểu sư đệ có chút thay đổi, nhưng sự thay đổi này cũng quá lớn đi?
Rõ ràng trước đây sợ sư tôn như sợ cọp, vậy mà bây giờ lại muốn đến gần hầu hạ sư tôn, hơn nữa còn là chủ động tự xin đi.
Ánh mắt Nguyên Tu Trúc tối sầm lại, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào bức tượng hồ ly trắng đặt trên bàn. Đây là món quà tiểu sư đệ tặng cho hắn.
Chú hồ ly trắng nho nhỏ với khuôn mặt cười mỉm, đáng yêu vô cùng, giống hệt người đã tặng món quà này.
Tất nhiên, trong mắt y, tiểu sư đệ giống một chú thỏ trắng hơn. Nhưng giờ đây, chú thỏ trắng lại muốn chạy đến bên cạnh sói xám lớn.
Tính khí sư tôn vốn thất thường, thay đổi khó đoán, khiến Nguyên Tu Trúc không khỏi lo lắng liệu tiểu sư đệ có chịu nổi không.
So với Nguyên Tu Trúc đang lo lắng không yên, Ôn Húc lại ngủ rất ngon.
Cậu mơ thấy mình đạt thành tích bán hàng đứng đầu tổ tiêu thụ, không chỉ được nhận hoa hồng cao ngất mà quản lý còn thưởng cho cậu một phong bì đỏ cực lớn. Thậm chí nữ thần năm xưa còn e thẹn thổ lộ tình cảm với cậu.
Tay trái là tiền thưởng dày cộp, tay phải là nữ thần cùng siêu xe.
Hai người lái xe đến bãi biển, đứng trước biển xanh rộng lớn và ôm nhau, mặt càng lúc càng gần. Đúng lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau thì gương mặt nữ thần đột nhiên biến thành gương mặt một con bạch xà.
Bạch xà lè lưỡi rắn, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngoan nào, đồ đệ, mau đến sờ vảy của vi sư."
"!!! Chết tiệt!!!"
Ôn Húc hoảng sợ tới mức trái tim suýt thì ngừng đập, lập tức tỉnh lại từ trong mộng, mắt trợn tròn lên như chuông đồng, khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào nóc giường, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập mãi không ổn định lại được.
Một lúc lâu sau, cậu mới dần trấn tĩnh lại. Ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ chiếu vào, soi rõ những hạt mồ hôi to tướng trên khuôn mặt cậu.
Ôn Húc ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt, lòng vẫn còn tràn đầy cảm giác sợ hãi. Giấc mơ vừa rồi thật quá đáng sợ, cậu đúng là trúng độc của bạch xà rồi!
Cậu cảm thấy từ giờ trở đi, mình sẽ không thể nhìn thẳng vào mặt nữ thần được nữa, ngay cả trong mơ.
Bị giấc mơ này ám ảnh, nửa đêm còn lại Ôn Húc ngủ cũng không yên được nữa. Sáng hôm sau, khi mang hộp đồ ăn đến Phi Vũ Điện, mắt cậu đã thâm quầng thành một mảng đen xì.
Ngọc Thanh Hàn nhíu mày: "Tối qua ngươi làm gì mà ra nông nỗi này? Vi sư đã bảo ngươi nghỉ ngơi tử tế rồi cơ mà."
Ôn Húc nghe thấy ý trách móc trong lời nói của Ngọc Thanh Hàn, vội vàng tranh thủ giải thích: "Đệ tử có nghỉ ngơi tử tế mà! Chỉ là nửa đêm gặp phải ác mộng, tỉnh dậy rồi không ngủ lại được nữa."
Ngọc Thanh Hàn: "Mơ thấy ác mộng gì?" ( truyện trên app T Y T )
Ôn Húc theo bản năng định trả lời là mơ thấy nữ thần biến thành bạch xà, nhưng lời lên đến miệng lại phản ứng kịp, lập tức sửa lại lời nói: "Chỉ là mơ thấy... Sư tôn biến thành bạch xà, rồi đột nhiên há cái miệng lớn đầy máu định nuốt đệ tử, khiến đệ tử bị doạ đến tỉnh luôn."
Nghe vậy, Ngọc Thanh Hàn càng nhíu mày, có vẻ chuyện hôm qua đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng tiểu đồ đệ.
"Đã sợ đến nỗi mơ thấy ác mộng, ngươi vẫn muốn mỗi ngày đến đây hầu hạ vi sư sao? Không sợ vi sư lại hóa rắn tấn công ngươi à?"
Ôn Húc thoáng co ánh mắt lại, nhưng rồi lại lắc đầu: "Không sợ! Đệ tử tin tưởng sư tôn, sư tôn lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không mất kiểm soát! Đúng rồi, sư tôn, mấy cái bánh này là do sư huynh Tu Trúc mang về hôm qua, rất ngon. Đệ tử không nỡ ăn hết, đặc biệt mang qua đây để sư tôn nếm thử!"
Vừa nói, Ôn Húc vừa lấy ra một miếng Như Hoa Tựa Ngọc, duỗi tay đưa đến trước mặt Ngọc Thanh Hàn, khoảng cách đến miệng hắn chỉ còn khoảng hai nắm tay.
"Miếng này gọi là Như Hoa Tựa Ngọc, đệ tử rất thích màu sắc của nó. Xanh trong lại lóng lánh như ngọc, cảm giác rất giống với sư tôn!"
Ngọc Thanh Hàn nhìn ngón tay trắng nõn đang cầm miếng bánh trong giây lát, hỏi: "Ngươi nói vi sư trong suốt lóng lánh như ngọc?"
"Phụt!" Ôn Húc sặc một ngụm nước bọt, hoàn toàn không ngờ Ngọc Thanh Hàn lại nói ra một câu như vậy: "Đệ tử không có ý đó! Ý đệ tử chỉ là cảm thấy màu sắc này đẹp, nhìn một cái liền ấn tượng, lại mang chút cảm giác mát mẻ, giống như tên của sư tôn, Thanh Hàn, trong trẻo và mát lạnh. Đó mới là điều đệ tử muốn nói!"
Ngọc Thanh Hàn nhìn miếng bánh có màu xanh biếc, không thể phủ nhận rằng màu sắc của nó thực sự đẹp.
Vậy nên, tiểu đồ đệ đây là đang mượn miếng bánh để vòng vo khen y đẹp mắt sao?