Edit: Thư Quân.
Màn đêm bao trùm khắp thành phố, ánh đèn nê ông phác họa những đường nét góc cạnh của tòa nhà, mơ hồ làm mờ thành phố.
Lúc Liên Huệ quay xe vào hầm gara, bà thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng trong gương chiếu hậu đang dựa vào cột đèn hoa mộc lan trắng ở lối vào tiểu khu, gió lạnh cào lên gương mặt cậu, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay, càng thêm lộ rõ đường nét lạnh lẽo trên mặt. Cậu mặc áo khoác dài màu đen đến đầu gối đứng trong bóng tối, chỉ có móc khóa áo thể thao màu trắng trên cổ là lộ ra màu trắng.
Cũng vào lúc đó, huyệt thái dương của Liên Huệ đột nhiên nhảy lên thình thịch, lập tức giẫm phanh xe, đỗ vào bãi đậu xe hai bên đường.
Liên Huệ đi tới, tiếng giày cao gót vang vọng trên đường phố không người, bước chân ưu nhã không nhanh không chậm, lúc đi tới mới hỏi, “Sao con biết mẹ ở đây?”
Trần Lộ Chu không trả lời, cúi đầu, dường như đang dùng ngón chân mài cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi thẳng vào vấn đề, không chút cảm xúc, “Là Phó Ngọc Thanh phải không?”
Lúc ấy trong đầu Liên Huệ rung lên một tiếng “ầm”, ngơ ngác nhìn cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play