Edit, Beta: Thư Quân.
***
Có hôm trời không mưa, trăng sáng lẳng lặng treo ở phía tây, dưới bóng cây chao đảo bởi gió có lác đác mấy người đi bộ. Trần Lộ Chu xách túi nước hoa Từ Chi đưa chậm rãi tản bộ về nhà, giờ này ngõ Di Phong trống vắng, lá cây xanh mướt đậu trên đầu tường, con mèo nhỏ nằm bên dưới hóng mát, tiếng ve kêu cao vút râm ran, bầu không khí thật thích ý. Thế là Trần Lộ Chu đột nhiên nhớ ra, mùa hè này mình còn chưa ăn ve sầu.
Ve sầu là một món ăn địa phương nổi tiếng của thành phố Khánh Nghi, người ngoài tỉnh rất ít ăn món này, nhưng mỗi khi mùa hè đến, các quán ăn chủ yếu đều bán ve sầu, nhưng cũng có rất nhiều người dân địa phương không ăn nó, ví dụ như Chu Ngưỡng Khởi. Mỗi lần Trần Lộ Chu và nhóm Khương Thành ra bên ngoài ăn tối gọi món này, Chu Ngưỡng Khởi đều gục ngã, thứ này chính là khúc nhạc đệm của đêm hè mà! Nhưng mọi người đều mặc kệ cậu ta, cậu ta chỉ có thể khuyên Trần Lộ Chu, bởi vì trong nhóm cũng chỉ có cậu là có chút tế bào văn nghệ, hơn nữa cũng là thi nhân. Lộ Thảo ơi, mưa xuân, ve sầu mùa hạ, gió thu, tuyết đông, đây không phải là những từ ngữ đám nhà thơ các cậu hay dùng sao? Chủ nghĩa lãng mạn của cậu đâu rồi? Vào những lúc đó, Trần Lộ Chu đều không chút lưu tình đáp lại một câu, cho chó ăn rồi. Nhà thơ thì không cần ăn cơm sao? Rốt cuộc Chu Ngưỡng Khởi cũng phát điên lên, sáu người thân đều không nhận.
Có lẽ là do bị Chu Ngưỡng Khởi ảnh hưởng, Trần Lộ Chu cảm thấy con gái cũng không quá thích ăn loại côn trùng này, nên mãi không dẫn Từ Chi đi ăn, nếu không cậu còn biết mấy nơi ăn ngon còn có thể dẫn cô tới nếm thử.
Nên sau khi Trần Lộ Chu bước vào nhà, cậu định gọi điện thoại hỏi Khương Thành có muốn đi ăn ve sầu hay không, kết quả vừa bước vào, bốn ánh mắt lạnh lẽo thoáng chốc nhìn chằm chằm qua đây. Lúc một tay cậu ấn dấu vân tay, một tay xách túi nước hoa, miệng còn ngậm que kem lủng lẳng, ăn rồi mà không có chỗ nào ném nên vẫn ngậm trong miệng…
Tình cảnh eo hẹp, Chu Ngưỡng Khởi đứng bên cạnh ra hiệu cho cậu. Liên Huệ chưa nói một câu nào, nhưng khí chất lại rất mạnh. Trần Lộ Chu cảm thấy chủ yếu là vì đôi cao gót mười hai centimet trên chân của bà. Gu thẩm mỹ của Liên Huệ luôn rất cao cấp, cách ăn mặc cũng phù hợp, giày cao gót trong nhà đều cao hơn mười hai centimet, nên có những lúc bà với lão Trần đi cùng nhau, trông rất giống một vị nương nương đi ra đường và một thái giám đi bên cạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play