Xem ra những thông tin mà Thiệu Anh Quang cung cấp trước đó quả thực không sai chút nào, Tống Thiên Lộc thừa nhận khá nhanh gọn. Và có vẻ như, anh ta cũng không mấy để bụng chuyện đó và cũng chẳng coi nó là việc gì to tát.
"Hôm đó chuyện của bọn tôi cũng đâu có ầm ĩ lắm đâu nhỉ? Sao lại đến mức kinh động cả hai vị thế này?" Tống Thiên Lộc không vội kể chi tiết ngọn ngành chuyện mình và Nghê Thắng gây sự với nhau hôm đó, mà lại lên tiếng hỏi Thang Lực và Hạ Ninh với đầy vẻ nghi hoặc. Dù sao thì qua lần tiếp xúc với hai vị cảnh sát này trước đây, Tống Thiên Lộc cũng đã hình thành một nhận thức rằng, hai người bọn họ chỉ chuyên phụ trách những vụ án mạng kinh thiên động địa mà thôi.
Thế là, anh ta không nhịn được liền phát huy trí tưởng tượng của mình: "Có phải thằng nhóc đó gây chuyện gì ở bên ngoài rồi không? Hay là nó bị người ta xử lý rồi? Hai vị xem này, chúng ta cũng coi như quen biết cả rồi, rốt cuộc là đã có chuyện gì thế, hé lộ cho tôi một chút đi, kể tôi nghe chút chuyện vui nào! Tôi thấy thằng nhóc đó thực sự ngứa mắt lắm."
Hạ Ninh nhìn bộ dạng hả hê của anh ta và thực sự cảm thấy dở khóc dở cười. Dù gì thì trước đây cũng từng tiếp xúc, so với những người bị thẩm vấn khác, bọn họ quả thực cũng xem như có phần quen biết hơn, vì vậy Hạ Ninh cũng không ngại nhắc nhở anh ta một chút: "Anh không cần phải phấn khích như thế đâu, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ lại đi. Cho dù là bản thân Nghê Thắng đã gặp phải chuyện gì, hay là anh ta đã gây ra tội gì, anh nghĩ xem hai trường hợp đó, cái nào có lợi cho anh?"
Tống Thiên Lộc nghe xong liền sững người, lúc này anh ta mới nhận ra vị thế của mình trong chuyện này. Giả sử Nghê Thắng gặp phải chuyện gì đó, thì xét theo thân phận và vai trò của Hạ Ninh và Thang Lực, vụ án do bọn họ phụ trách chắc chắn phải là chuyện lớn liên quan đến mạng người. Bản thân mình trước đây lại từng có mâu thuẫn với Nghê Thắng, lại còn dính líu đến vụ "Bữa tiệc kinh dị" kia nữa,  cho dù nghĩ thế nào thì cũng thấy khó mà dễ dàng phủi sạch quan hệ. Mà cho dù không phải là Nghê Thắng đã gặp chuyện, mà là đã gây ra tội gì đó, thì cũng cùng một đạo lý, vụ án có thể khiến Hạ Ninh và Thang Lực phải vào cuộc điều tra thì cũng chẳng phải chuyện nhỏ. Điều đó cho thấy Nghê Thắng là một kẻ không phải dạng vừa. Hôm đó ở hộp đêm mình gây sự với đối phương kịch liệt như vậy, cuối cùng có thể toàn mạng rút lui có lẽ đã là quá may mắn rồi. Giờ đây, thay vì hả hê thì đáng lẽ ra phải cảm thấy sợ hãi mới đúng.
Sau khi nghĩ thông suốt mối liên hệ của bản thân trong chuyện này, bộ dạng của Tống Thiên Lộc lập tức có chút xìu xuống, vẻ phấn khích ban nãy đã biến mất không còn tăm hơi. Sau khi nín nhịn hồi lâu anh ta cũng chỉ có thể cười gượng vài tiếng, rồi nói với giọng điệu hơi chột dạ: "Hai vị cảnh sát à, chúng ta trước đây cũng từng tiếp xúc rồi, con người tôi thế nào hai vị cũng hiểu mà! Nếu nói về làm nên chuyện gì lớn lao, việc gì đứng đắn, thì tôi đúng là không có mấy khả năng thật. Nhưng mà mấy chuyện xấu xa như giết người đoạt mạng ấy, tôi cũng không có cái lá gan đó đâu. Ngay cả việc xem phim ma các kiểu thì cũng chỉ là kiểu Diệp Công thích rồng* thôi, chứ nếu bắt tôi gặp ma thật, chắc chắn tôi sẽ là người sợ chết khiếp đầu tiên!"
*Ý nghĩa: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được liền đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy thì liền sợ hãi lập tức vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.)。

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play