Vừa nghe thấy hai chữ "cảnh sát", thái độ của hai người đang giằng co lập tức thay đổi hoàn toàn trái ngược.
Cô gái kia vừa nghe thấy Hạ Ninh tự xưng là cảnh sát thì liền vội vàng níu lấy cánh tay cô như vớ được cọng rơm cứu mạng. Còn Hà Chí Văn khi vừa nghe thấy cảnh sát tới, lại còn bị Thang Lực khống chế chặt, thì ánh mắt anh ta lập tức thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt. Nhưng dù sao tâm lý của anh ta cũng khá vững, nên rất nhanh đã có thể tự trấn tĩnh lại được.
Anh ta quay đầu cười với Thang Lực trước, rồi lại quay sang cười với Hạ Ninh, nụ cười của anh ta mang rõ vẻ nịnh nọt và khúm núm.
“Hai vị, chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự chỉ là hiểu lầm. Chuyện này tôi có thể giải thích, tôi đâu phải loại lưu manh lừa đảo gì đâu, hai vị đừng chỉ nghe lời từ một phía cô ấy.” Anh ta cố tỏ ra thành khẩn và bắt đầu mở lời phân bua.
Nhưng Hạ Ninh chẳng thèm để ý đến anh ta. Cô học theo vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của Thang Lực, sắc mặt liền sa sầm xuống rồi quay sang nói với cả hai: “Bây giờ không cần nói nhiều lời. Yêu cầu hai người theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra làm rõ, hai người có đồng ý không?”
“Đồng ý chứ! Sao lại không đồng ý! Về đồn cảnh sát rồi thì tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa!” Cô gái lập tức đáp ngay không chút do dự, dường như chỉ mong được đi theo Hạ Ninh và Thang Lực ngay lập tức.
Còn Hà Chí Văn thì khỏi phải nói, anh ta vốn dĩ rất bài xích những nơi như đồn cảnh sát. Đôi mắt anh ta khẽ đảo một vòng và lập tức nảy ra ý đồ. Vẻ sợ hãi thoáng hiện trên mặt lúc nãy bỗng chốc biến mất không dấu vết, thậm chí sống lưng dường như cũng thẳng hơn một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT