Ba người im lặng một lúc, người đầu tiên lên tiếng lại là Đổng Vĩ Bân. Anh ta ngồi cạnh Thang Lực, điều này là kết quả của sự sắp xếp cố ý từ Hạ Ninh. Khi ba người đến khu vực chờ, cô trực tiếp ngồi vào vị trí góc sofa trước, Thang Lực theo sau và ngồi xuống bên cạnh cô. Đổng Vĩ Bân không có lựa chọn nào khác, đành phải ngồi cạnh Thang Lực. Ban đầu, có vẻ như anh ta không hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi này, nhưng giờ đây, dường như sự chú ý của anh ta đã chuyển sang những chuyện khác.
“Tên của anh là Thang Lực, cũng từng là sinh viên của trường cảnh sát có đúng không...” Không biết là do càng không nhớ ra thì càng khó chịu, cho nên anh ta cứ cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp Thang Lực ở đâu, hay chỉ là đơn thuần tò mò về người này. Lúc nãy anh ta không nói câu nào, có lẽ là anh ta đang mải mê suy nghĩ về chuyện này. “Tôi cứ cảm thấy như mình đã từng gặp anh ở đâu rồi, hoặc ít nhất là từng nghe qua cái tên này... Không đúng, chắc chắn là tôi đã từng gặp anh rồi!”
Thang Lực liếc nhìn anh ta nhưng cũng không có phản ứng gì. Bỏ qua những hành động Đổng Vĩ Bân từng làm với Hạ Ninh, trước khi quen biết Hạ Ninh và biết về Đổng Vĩ Bân qua cô, thì anh hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái tên này.
Hạ Ninh quay sang nhìn Đổng Vĩ Bân thì nhìn thấy anh ta thật sự đang suy nghĩ gì đó rất căng thẳng, điều này khiến cô cũng cảm thấy vô cùng tò mò. Trông có vẻ không giống như anh ta đang giả vờ, chẳng lẽ trước đây anh ta thật sự có quen biết với Thang Lực sao?
Chuyện từng gặp Thang Lực dường như thực sự khiến Đổng Vĩ Bân bị cuốn vào, anh không thể rút mình ra khỏi dòng suy nghĩ, cho đến khi nhân viên phục vụ đến thông báo bàn ăn đã sẵn sàng và mời bọn họ đi theo để ngồi vào bàn. Đổng Vĩ Bân vẫn đang cố lục lọi từng ngóc ngách ký ức đã bị phủ bụi của mình, cho nên anh ta không có tâm trạng chú ý đến những thứ khác.
Mãi đến khi ngồi vào bàn thì cả người anh ta mới như bừng tỉnh, đột nhiên anh ta đập mạnh tay vào đùi mình, hành động này làm cho cả bàn bên cạnh cũng phải giật mình. Nhưng anh ta lại chẳng quan tâm, với khuôn mặt đầy phấn khích, anh ta chỉ tay vào Thang Lực đang ngồi đối diện mình và nói: “Thang Lực! Cuối cùng tôi cũng nhớ ra vì sao tôi lại thấy cái tên này rất quen thuộc, với lại cả anh cũng trông rất quen! Khi tôi mới nhập học năm nhất, trong kỳ quân sự, trường đã mời một đàn anh được gọi là ‘Tam Vương’ đến hỗ trợ các huấn luyện viên quân đội quản lý chúng tôi. Đó chính là anh , đúng không? Chuyện này có thật không vậy?”
“Ừm." Thang Lực cũng không che giấu gì liền gật đầu. Đến nay anh vẫn còn có chút ấn tượng về chuyện mà Đổng Vĩ Bân vừa nhắc đến, nhưng chỉ nhớ là từng có việc như vậy xảy ra, còn cụ thể những người liên quan thì hoàn toàn không có ấn tượng gì. Vì thế anh rất thành thật trả lời: “Nhưng tôi không biết anh là ai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play