Vừa nghe thấy cái tên này, Hạ Ninh lập tức cảm thấy sáng tỏ trong lòng. Có vẻ như cô và Thang Lực đã không nhận nhầm, người đàn ông đó hẳn chính là người nuôi khỉ mà bác sĩ ở bệnh viện thú y đã cung cấp thông tin cho bọn họ. Người này tên là Hà Chí Văn. Nếu bỏ qua họ, thì "Chí Văn" và "Văn Chí" chỉ khác nhau ở thứ tự hai chữ. Rất có thể khi bị nhân viên bệnh viện thú y yêu cầu đăng ký tên và địa chỉ đột ngột, anh ta đã không kịp nghĩ ra ngay một cái tên giả thuận miệng, nhưng vì lý do nào đó lại không muốn dùng tên thật. Thế là anh ta đơn giản lược bỏ họ, rồi đảo ngược thứ tự hai chữ trong tên mình để qua mặt mọi người.
Những gì cần tìm hiểu cũng đã nắm bắt được gần hết, nhưng để diễn tròn vai, hai người vẫn mua một miếng thịt từ chỗ bà chủ quầy thịt trước khi rời đi. Trước lúc đi, bà chủ còn nhờ Hạ Ninh gửi lời hỏi thăm đến "ông ngoại" của cô. Hạ Ninh vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng thầm xin lỗi người ông cụ xa lạ kia. Có lẽ lời hỏi thăm này sẽ chẳng bao giờ đến được với ông ấy, nhưng cũng nhờ có người cháu gái có vài nét giống mình đó mà cô và Thang Lực mới tình cờ biết được tên của người đàn ông kia, cũng như tiền án trộm cắp của anh ta.
Sau khi nói chuyện xong với người bán hàng thì trời cũng đã bắt đầu tối. Hạ Ninh và Thang Lực cầm theo một túi nhựa đựng miếng thịt ba chỉ trở về chỗ đỗ xe. Lúc này trời đã muộn, nếu tiếp tục điều tra thì chỉ e sẽ không thu được gì, thậm chí là có thể đánh động đối phương, và đương nhiên bọn họ đều không muốn hai kết quả này xảy ra. Vì vậy, bọn họ quyết định quay về trước và tra cứu thêm về tiền án của Hà Chí Văn.
"Nếu như tên Hà Chí Văn này thật sự bị ngồi tù gần mười năm như lời bà chủ quầy thịt đã nói, thì số tiền anh ta trộm được lúc đó chắc chắn là không hề nhỏ!" Hạ Ninh cố gắng nhớ lại các tiêu chuẩn xét xử tội trộm cắp. Trước đây khi còn đi học, cô đã từng học qua những điều này. Nhưng theo thời gian, cùng với sự thay đổi của mức sống kinh tế, số tiền khởi tố và mức án cũng đã thay đổi theo. Khi đi làm, bộ phận của cô không phụ trách các vụ án trộm cắp, nên nhất thời không thể nhớ ngay lập tức. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn có thể đưa ra một phán đoán tương đối chính xác. "Nếu bị kết án khoảng mười năm, thì ít nhất cũng phải trộm số tài sản có giá trị từ sáu mươi ngàn tệ trở lên! Với số tiền lớn như vậy, chắc chắn không thể là móc túi trên phố, mà có lẽ là anh ta đã đột nhập vào nhà người khác để trộm. Nhưng nếu thật sự là Hà Chí Văn, và nếu anh ta dám tái phạm sau khi ra tù, thì cũng không có gì lạ. Nếu tội phạm nào cũng dễ dàng cải tạo như vậy, thì đã không tồn tại cái gọi là ‘tỷ lệ tái phạm’ nữa, có đúng không? Nhưng giả sử đúng là anh ta, thì với kinh nghiệm phong phú của một kẻ tái phạm, chẳng phải tự mình lén lút đột nhập sẽ dễ dàng hơn sao? Tại sao anh ta lại phải dắt theo một con khỉ để làm gì chứ? Hơn nữa, trừ khi trước đó anh ta có quen biết với nạn nhân Nghê Thắng, còn nếu chỉ là đi trộm đơn thuần mà lại mang theo vũ khí và áo mưa, làm như đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người, chẳng phải là rất kỳ lạ sao? Cứ tưởng vụ án này không có gì to tát, nhưng càng điều tra lại càng thấy kỳ quặc."
“Cô nói đúng, tạm thời chúng ta cứ về sở trước để tra xem Hà Chí Văn từng bị kết án như thế nào đã." Thang Lực gật đầu đồng ý.
Trước khi tìm hiểu kỹ về tiền án của Hà Chí Văn thì cho dù có nói gì cũng là vô ích. Hạ Ninh quyết định để bộ não của mình nghỉ ngơi một chút và không nghĩ thêm về Hà Chí Văn nữa. Sau đó ánh mắt cô bỗng nhiên rơi xuống miếng thịt ba chỉ trong túi nhựa: “Anh mang miếng thịt này về nhà nấu đi!”
“Trong tủ lạnh nhà tôi vẫn còn đủ dùng, cô cầm nó về đi." Thang Lực lo Hạ Ninh sống một mình sẽ bất tiện: "Đỡ phải tốn tiền đi siêu thị mua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play