Nhưng mà, với tư cách là tác giả, Dụ Miên chỉ có thể nói rằng việc tái hôn chắc chắn sẽ xảy ra.

Tuy nhiên, mâu thuẫn giữa Caesar và Cố Bạch chủ yếu bắt nguồn từ sự tồn tại của bản hiệp ước hôn ước, dẫn đến việc hai bên có địa vị không bình đẳng.

Sự bất bình đẳng này thậm chí còn liên quan đến giao dịch tiền tài giữa hai bên, định trước rằng khó có thể hình thành một tình yêu chân thành, ổn định và lâu dài.

Muốn giải quyết triệt để vấn đề này, đương nhiên phải để Caesar rầu rĩ phát hiện ra rằng, tại sao Cố Bạch ngày càng xuất sắc đến mức đáng kinh ngạc?

Không chỉ sự nghiệp thành công, mà xung quanh còn có rất nhiều người đáng ghét cứ lượn lờ bên cạnh cậu ấy?

Thế này thì không ổn, phải lập tức tìm cách theo đuổi lại thôi!

Có thể nói, khi bản hiệp nghị kết thúc và mối quan hệ của cả hai trở lại bình thường, tưởng chừng như tất cả đã chấm dứt hoàn toàn, nhưng chính lúc đó mới là khởi đầu thật sự cho câu chuyện tình yêu giữa Cố Bạch và Caesar!

Nói tóm lại, trong nửa sau của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 khi Caesar theo đuổi Cố Bạch quyết liệt hơn, Dụ Miên cũng tranh thủ khoảng thời gian 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 tạm nghỉ, dành thời gian đến thư viện để tìm đọc thêm tài liệu và hoàn thiện các giả thuyết.

Dụ Miên hy vọng trước khi 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 chính thức bắt đầu cập nhật liên tục, cậu có thể chắt lọc và hoàn thiện toàn bộ dàn ý, giả thuyết và cốt truyện liên quan.

Điều thú vị là Dụ Miên còn gặp được một người bạn có cùng sở thích.

“Cậu đang tìm cuốn sách này à?”

Khi Dụ Miên đang nhón chân lục lọi trên giá sách, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.

?

“Đúng rồi, à, là cuốn này... Cảm ơn nhé?”

Dụ Miên theo bản năng quay đầu lại, liền nhận ra người đứng sau chính là người mà cậu gặp lần trước.

Người đó đưa cho cậu cuốn 《 Nguồn nước và những dòng sông ở tộc Bart 》 mà cậu đang tìm nãy giờ.

“Không có gì.”

Lục Nguy đưa cuốn sách trong tay cho Dụ Miên xong, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt.

Dù mỗi lần cậu ta đều đeo khẩu trang và đội nón, nhưng đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn để lại ấn tượng sâu sắc khó quên.

Trong khoảng thời gian này, Lục Nguy âm thầm quan sát và nhận ra rằng người trước mắt phần lớn đều đến đây vào ban ngày, thể loại sách đọc qua thì khá đa dạng, nhưng thường xuyên mượn đọc những nội dung liên quan đến tộc Bart và lịch sử tinh tế.

Điều khiến Lục Nguy chú ý nhất chính là việc hiếm khi thấy một người viết chữ đẹp như vậy.

Trước đây, sau khi mượn lại cùng một cuốn sách, Lục Nguy vô tình phát hiện một mẩu giấy ghi chú bị kẹp trong trang sách. Khi nhìn thấy nét chữ trên đó, anh mới nhận ra điều này.

Do bản tính của chủng tộc, từ nhỏ Lục Nguy đã có chút thiện cảm tự nhiên đối với những người có thể viết chữ đẹp.

Hơn nữa, Dụ Miên từng học qua kiểu chữ cổ điển trong thư pháp, mà kiểu chữ ấy, dù cậu không đánh giá cao, thế nhưng trong mắt Lục Nguy lại mang một nét ý vị khó tả.

“Chữ của cậu đẹp lắm, hiếm thấy thật.”

Lục Nguy đưa lại tờ ghi chú cho Dụ Miên.

“A? Thật ngại quá... Chắc là xem xong sách rồi quên lấy ra.”

Dụ Miên bất ngờ phát hiện mình bị người khác nhặt được tờ giấy kẹp trong sách, trong khoảnh khắc liền cảm thấy có chút xấu hổ.

May mắn là trên đó không viết linh tinh gì về cốt truyện, nếu không bị nhìn thấy chắc sẽ quê muốn chết.

Nhưng lần nói chuyện này lại bất ngờ khiến Dụ Miên và Lục Nguy quen biết nhau.

“Cậu tên Lô Vĩ...?”

Tuy nhiên, khi nghe được tên đối phương, Dụ Miên trong giây lát vẫn chưa kịp phản ứng.

Thật sự rất hiếm gặp bố mẹ nào đặt tên cho con là "Nguy", một chữ mang ý nghĩa không mấy tốt đẹp.

“Có phải mang ý nghĩa như câu ‘người là một gốc cây biết tự vấn như Lô Vĩ’ không?”

Dụ Miên nghĩ tới một câu mình từng đọc trước đây.

“Một gốc cây biết tự vấn như Lô Vĩ?”

Lục Nguy không phủ nhận ngay, ngược lại có chút tò mò hỏi lại.

“À, đó là lời một nhà tư tưởng ở quê tôi từng nói. Ông ấy cho rằng sinh mạng con người yếu ớt như cây Lô Vĩ, nhưng dù vậy, con người vẫn là một sự tồn tại cao quý trong vũ trụ, vì chúng ta có một tâm hồn biết suy nghĩ.”

“Tôi thấy câu đó rất đúng, mà khí chất của cậu đôi lúc cũng giống một nhà tư tưởng lắm.”

Ôm sách rời khỏi thư viện, Dụ Miên vừa cười vừa giải thích.

Mặc dù luôn cảm thấy bản thân ở một thế giới khác, lại nói chuyện với một người xa lạ ở tinh tế về những danh nhân và danh ngôn trên Trái Đất là điều khá kỳ quặc.

Thế nhưng, Dụ Miên không biết rằng câu nói ấy lại khiến Lục Nguy suy nghĩ rất lâu sau đó.

Dù bản thân không phải con người, chỉ là một Trùng tộc lang bạt khắp các hệ tinh lớn trong vũ trụ, nhưng Lục Nguy lại cảm thấy, khi Dụ Miên - một cư dân Liên bang - nói những lời này, anh dường như cũng giống mình, chỉ là một vị khách qua đường ở nơi này.

Hơn nữa, Lục Nguy chưa từng nghe qua câu nói đó.

Quê hương của cậu ấy rốt cuộc là ở đâu?

Nơi đó có nhiều sách không nhỉ?

Từ đó, thỉnh thoảng hai người chạm mặt nhau giữa những kệ sách, chỉ gật đầu chào một cái, rồi thôi.

Họ không nói chuyện thêm lần nào nữa, có lẽ vì không có cơ hội, hoặc cũng bởi cả hai đều không phải kiểu người chủ động bắt chuyện.

Dù vậy, Lục Nguy vẫn luôn muốn sửa lại rằng mình không phải “Lô Vĩ” mà là “Lục Nguy”. Nhưng mỗi lần định nói thì lại cảm thấy không biết phải mở lời thế nào cho tự nhiên, nên cuối cùng đành thôi.

Thậm chí, Lục Nguy bỗng thấy cách dù đọc sai, nhưng giải thích lại cũng khá thú vị.

Thế là không lâu sau, những người theo dõi anh trên Tinh Võng đột nhiên phát hiện một chuyện bất ngờ: Đại lão nổi tiếng với biệt danh “Lữ Giả Tinh Tế” đã đổi tên ID của mình!

Khi Dụ Miên đăng nhập vào hệ thống Hoàn Vũ để cập nhật thông tin, cậu vô tình nhìn thấy phần bình luận khu thảo luận sôi nổi về cái tên mới của "Lữ Giả Tinh Tế" - “Lô Vĩ”. Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không liên hệ điều này với mình.

Dù sao thì, chuyện này xảy ra với xác suất cực kỳ nhỏ.

Hơn nữa, gần đây vì số lần ra ngoài thành công ngày càng nhiều, mỗi lần đều có thể kịp thời quay về khi tinh thần lực sắp cạn kiệt, nên Dụ Miên dần dần bạo gan hơn.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Hoắc Đình lại lần lượt phát hiện một số chuyện rất kỳ lạ.

Có lúc, anh luôn cảm thấy vị trí của tài liệu trên bàn có chút thay đổi rất nhỏ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bất kỳ nguyên nhân nào.

Nhiều lần khi anh bước lên tầng hai, còn chưa đến cửa phòng làm việc thì thậm chí đã cảm giác bên trong mơ hồ có âm thanh kỳ lạ.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Hoắc Đình đẩy cửa lớn bước vào, phòng làm việc lại không một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có làn nước trong bể cá khẽ gợn sóng, ánh nước mơ màng yên tĩnh mà huyền ảo, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

“Có phải gần đây ngài làm việc quá sức không?”

Giáo sư Mori - người phụ trách kiểm tra định kỳ sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Theo lý thuyết, biển tinh thần gần đây ổn định như thế, thì không nên xảy ra ảo giác.

“Hay là... có liên quan đến việc biển tinh thần bị tổn thương lần trước?”

Dù sao thì lần đó biển tinh thần đúng là đã chịu cú sốc lớn. Dù bề ngoài không để lại tổn thương rõ rệt nào, nhưng có thể thực tế là đã có tổn thương ngầm chăng?

Nghe đến đây, Hoắc Đình đột nhiên như nhớ ra điều gì.

Nhìn giáo sư Mori trước mặt, anh hiếm khi do dự, ngập ngừng rất lâu mới nói ra một suy đoán nào đó của mình.

Giáo sư Mori nghe xong, nín thở, đôi mắt yên lặng mở lớn.

“Cái gì? Ngài nói trong khoảnh khắc biển tinh thần rối loạn, ngài mơ hồ nhìn thấy một người trẻ tuổi à!?”

Giáo sư Mori vừa lớn tiếng kinh ngạc, đã lập tức bị ánh mắt lạnh băng của Hoắc Đình làm im bặt chỉ sau một giây.

“Khụ khụ... nhưng mà... chuyện này chắc không đến mức như vậy đâu. Hiện tại với tất cả các nghiên cứu về biển tinh thần, chưa từng nghe nói đến việc sẽ xuất hiện ảo giác kiểu này. Nếu không thì chẳng phải biển tinh thần đều có thể dùng như quang não, ai cũng có thể xem phim trong đầu à!”

Với kiểu tính cách vừa nghiêm túc bên ngoài nhưng thực ra không đứng đắn lắm của giáo sư Mori, Hoắc Đình sớm đã dự đoán được hậu quả khi mình nói ra chuyện đã thấy hình ảnh mơ hồ kia.

Chỉ là, vì giáo sư Mori có mối quan hệ rất tốt với ông nội anh, lại là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu biển tinh thần, nên mỗi tháng anh mới chấp nhận kiểm tra định kỳ.

“Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn ngài. Hals...”

Hoắc Đình đứng dậy, định bước ra ngoài gọi Hals đang chờ ở cửa, kết thúc buổi kiểm tra lần này.

“Haiz, ngài đúng là chẳng bao giờ đùa được. Ông nội ngài nói cũng không sai chút nào, ha ha. Để ông già này suy nghĩ thêm... Chuyện này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đây.”

Thật ra giáo sư Mori đã chứng kiến Hoắc Đình lớn lên, từ một đứa trẻ trở thành như bây giờ. Ông cũng hiểu rõ sự thay đổi này không thể tách rời với cái chết của Hoắc Anh tiên sinh.

Haiz, ông thầm nghĩ, thằng nhóc này cứ mãi như vậy thì sao ổn được đây.

"Có lẽ ngài nên tìm chút thú vui gì đó, chẳng hạn như đọc sách. Gần đây tôi thấy nhiều người trẻ tuổi thích đọc lắm, cả ngày ôm quang não cũng thấy vui vẻ.

Huống chi lần này quân đoàn đã cho ngài nghỉ phép nửa tháng, đừng tự ép bản thân quá chặt như vậy."

Cuối cùng, giáo sư Mori cũng vỗ nhẹ vai Hoắc Đình, cố gắng khiến anh thư giãn một chút.

“Vậy làm phiền ngài.”

Tuy nhiên, Hoắc Đình chỉ nhìn giáo sư Mori im lặng rời đi.

Ở bên ngoài, Hals lại nghe thấy rõ giọng nói lớn tiếng đầy kinh ngạc của giáo sư Mori từ trước, khiến biểu cảm của cậu ta trở nên có chút khó xử. Nhưng chắc chắn Hals không dám để lộ điều đó ra mặt.

“Tình hình sau đó của lá thư đề cửa lần trước ra sao rồi?”

Khi bước vào sảnh lớn của viện nghiên cứu, không hiểu sao Hoắc Đình bất chợt nghĩ đến lần gặp Dụ Miên trước đó.

“À... để tôi kiểm tra... Có vẻ người đó vẫn chưa bắt đầu sử dụng lá thư đâu. Quân bộ bên này cũng không nhận được bất kỳ thông tin gì.”

Bị bất ngờ CUE đến, Hals lập tức nghiêm túc kiểm tra.

Sau khi xem xét kỹ, cậu ta nhận ra rằng người thanh niên nhìn có vẻ sống rất khó khăn kia vẫn chưa dùng đến lá thư đề cử.

Không lẽ người đó không biết giá trị của lá thư này? Hay nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa và chẳng thể mang lại một công việc tốt thực sự?

Nếu đúng như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.

“Có cần đi kiểm tra lại không ạ?”

Hals mơ hồ nhận ra hình như cậu chủ nhà mình rất chú ý đến chàng trai lần trước.

Nếu không cũng chẳng đến mức phá lệ viết thư giới thiệu, giờ còn chủ động nhắc tới.

“... Thôi kệ đi.”

Hoắc Đình cũng nhận thức được sự khác thường của bản thân, cảm thấy mình cũng bị ảnh hưởng bởi Hoắc Viêm.

Chỉ là một người xa lạ mà để tâm đến mức này.

Nếu đối phương không có ý định chấp nhận, tại sao mình phải bận tâm như vậy?

“Ơ, chẳng phải là cậu ấy sao! Người lần trước...”

Đúng lúc Hoắc Đình chuẩn bị lên xe, Hals bất ngờ thốt lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Dù khoảng cách không gần lắm, nhưng vẫn nhận ra đó là người mà họ đã gặp lần trước.

Chỉ có điều, có vẻ như cậu ấy đang gặp chút rắc rối.

“ĐM—ai vậy chứ?”

Vừa bước ra khỏi thư viện, Dụ Miên thật không ngờ, ở thời đại tinh tế này mà vẫn có ăn cướp!?

Mà túi của cậu cũng đâu có gì đáng giá, toàn là sách thôi mà.

Chỉ vì sách quá nặng, mình mới ôm khư khư, nhìn như bên trong có thứ gì đó rất quan trọng.

Lúc Dụ Miên còn đang lo không biết làm sao để bồi thường cho thư viện, cậu bỗng nhận ra mọi chuyện bất ngờ đảo chiều.

Tên cướp túi đã bị bắt!

Đột nhiên nhìn thấy người quen ở một nơi không ngờ tới, Dụ Miên cảm thấy vô cùng quỷ dị.

“Cầm lấy này.”

“À, cảm ơn anh nhiều!”

Khi nhận lại túi từ tay Hoắc Đình, Dụ Miên vẫn rất nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Ít nhất bây giờ không cần phải bồi thường tiền cho thư viện, nếu không thì những cuốn sách lịch sử tinh tế ở đây, tiền bồi thường một cuốn có thể lên gấp mười lần. Thậm chí, nhiều cuốn còn cần phải mua bản gốc để hoàn trả.

Nếu phải bồi thường thì cũng đành chịu, dù sao mình hiện giờ cũng có chút tiền tiết kiệm.

Chỉ là lỡ đâu biến khoản tiền mà Hoắc Viêm cho mình mượn thành tiêu riêng thì thật sự có lỗi với cậu bé.

“Wow, trong túi toàn sách à? Cậu cuối cùng cũng không đi làm mấy việc vặt ngớ ngẩn nữa rồi nhỉ.”

Hals nhìn Dụ Miên, không nhịn được cười tươi đến bắt chuyện. Không ngờ lại có thể tình cờ gặp nhau vào lúc này, đúng là duyên phận.

“Hả?”

Nghe Hals cảm thán, Dụ Miên chớp mắt nhận ra đối phương chắc vẫn còn nghĩ lần trước mình bị Hoắc Viêm dùng tiền tiêu vặt thuê để đi họp phụ huynh.

Nghe cứ như kiểu một người thất nghiệp lang thang làm mấy việc lặt vặt kiếm tiền tiêu vặt từ con nít vậy. Orz

“Thực ra, tôi cũng có công việc đàng hoàng mà.”

Dụ Miên không nhịn được giải thích.

“Ồ? Công việc gì thế?”

Hals thực sự có ấn tượng khá tốt với Dụ Miên.

Đặc biệt là lần trước, khi Dụ Miên lần đầu tiên gặp tộc Bart, cậu ấy không chỉ không sợ hãi mà còn chủ động tiến lên giúp đỡ, tránh để mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Phải nói thật, Hals cũng cảm thấy cần cảm ơn Dụ Miên vì đã xuất hiện đúng lúc.

“Nhà văn.”

Dụ Miên nghiêm túc nhìn qua, nhưng trong lòng lại âm thầm nóng bừng lên.

“Nhà văn!”

Hals tròn mắt nhìn, không ngờ Dụ Miên lại làm một công việc như vậy.

Tuy từ nhỏ thành tích văn hóa của Hals không mấy nổi bật, nhưng khi biết Dụ Miên là một nhà văn, cậu không khỏi cảm thấy kính nể.

“Vậy lần trước là…?”

“Lần trước chỉ là tôi đang trải nghiệm thực tế thôi. Tôi rất tò mò cảm giác khi giúp họp phụ huynh sẽ thế nào, vì dạo gần đây đang định viết một cuốn tiểu thuyết chủ đề học đường.”

Những thân phận ngoài lề kia đều là do mình tự tạo ra.

Nhất là khi đối diện với bí thư Hals, tuy rằng Dụ Miên đơn phương biết tính cách thật của Hals không nghiêm túc như vẻ ngoài. Dụ Miên không khỏi nhìn thẳng, không chớp mắt mà “giải thích.”

“À… Thì ra là vậy sao?”

Hals không tin ngay, nhưng thấy vẻ chắc chắn của Dụ Miên, cộng thêm túi sách nặng trong tay cậu ấy, khiến mức độ tin tưởng bất giác tăng lên mấy phần.

Hèn gì thư giới thiệu kia lại không dùng được, hóa ra người ta đã có công việc rồi.

Hals theo bản năng liếc nhìn Hoắc Đình từ nãy đến giờ vẫn im lặng nghe cuộc trò chuyện mà không nói gì.

“Cậu viết cái gì?”

Bỗng nhiên, khi nghe Dụ Miên nói mình là “nhà văn,” Hoắc Đình bất ngờ lên tiếng.

“?”

Dụ Miên bị tiếng nói đột ngột của Hoắc Đình làm giật mình, ngỡ mình nghe nhầm, nên tròn mắt nhìn qua.

Hoắc Đình chăm chú nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Dụ Miên, cảm giác quen thuộc trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Tựa như đã từng ở một khoảnh khắc nào đó, anh đã thấy đôi mắt này mở to đầy kinh ngạc như thế.

“À… Bí mật. Nhà văn thì không thể tiết lộ lung tung được, biết đâu sau này anh sẽ đọc được thì sao.”

Dụ Miên im lặng một giây, rồi vội vàng kéo chặt áo khoác của mình lại.

Hoắc Đình… tên này chẳng lẽ thật sự hứng thú với truyện của mình sao?

“...”

Hoắc Đình hiếm khi chủ động mở lời dò hỏi, nhưng ngay giây tiếp theo lại bị từ chối không chút do dự, cảm giác đó có phần lạ lẫm.

Đây không giống khi làm việc.

Bởi vì trong công việc, chưa từng có cấp dưới nào nói chuyện với anh như thế này, mà Dụ Miên trước mắt rõ ràng không phải cấp dưới của anh.

Chỉ là, Hoắc Đình chợt nhớ tới câu nói trước khi chia tay của giáo sư Mori: “Có thể đọc sách, bồi dưỡng thêm sở thích.”

“Cậu nói cũng đúng, xin lỗi.”

Nói xong, Hoắc Đình lại bước thêm một bước về phía trước, nhìn thẳng vào Dụ Miên.

“Ấy, không cần xin lỗi đâu… Anh định về nhà sao?”

Nhìn dáng vẻ chuẩn bị lên xe của Hoắc Đình, Dụ Miên bỗng thấy hoảng hốt. Đường này chính là đường về nhà cũ!

Chỉ là câu hỏi buột miệng quen thuộc này lại khiến Hals và Hoắc Đình đều nghi hoặc quay sang nhìn cậu.

“Không sao, hôm nay thật sự làm phiền anh rồi!”

Dụ Miên lập tức nhận ra mình hơi lỡ lời, vội vàng vẫy tay chào tạm biệt.

Dù sao thì mình biết Hoắc Đình và bí thư Hals, nhưng họ không hề biết mình cả ngày có thể lén quan sát họ ở bể cá.

Cũng may hôm nay tình cờ gặp Hoắc Đình, nếu không thì đúng là xong đời.

Lỡ như anh ta về đến nhà mà phát hiện trong bể cá ở thư phòng thiếu một con cá, chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường!

Tệ hơn nữa, nếu lúc đó Hoắc Viêm đưa mình trở về và bị bắt gặp thì đúng là thảm họa. Khoảng thời gian này mình đúng là lơ là quá rồi…

Không thể chểnh mảng thêm nữa, phải nhanh chóng hoàn thành 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》!

Khi kết thúc xong rồi, mình có thể dồn toàn bộ sức lực để viết 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》.

Vì sau đợt cập nhật bùng nổ trước đó, khi quay lại đăng từng chương theo tuần, phần bình luận bên dưới 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 cứ than trời kêu đất.

Thậm chí, có người còn len lén chạy qua phần bình luận của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 để hỏi tác giả khi nào mới cập nhật tiếp.

Cứ mỗi lần có người thúc giục Dụ Miên cập nhật 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》, fan của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》lại kéo nhau ra khẩu chiến, biến thành đại chiến thế kỷ.

Lần trước tác giả đã đăng mấy chục ngàn chữ cho các người rồi, còn chưa đủ hả?

Chúng tôi cũng muốn kết thúc sớm mà, đều đặng đăng chương thì có gì sai?

Thời gian gần đây, khi tiến gần đến phần kết của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》, độ nóng không những không giảm mà còn tăng lên nhờ các cao trào lớn trong cốt truyện, khiến độc giả tinh tế hò reo mãn nguyện với diễn biến nghẹt thở của màn truy thê.

Toàn bộ câu chuyện không chỉ hoàn thiện hơn mà nhân vật còn được xây dựng đầy đặn và sống động hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là, sau khi Dụ Miên nhận ra độc giả tinh tế đặc biệt thích những tình tiết “sảng văn” trong truyện, cậu đã chủ ý thêm nhiều điểm nhấn như vậy vào các diễn biến tiếp theo.

Cố Bạch tại tinh cầu Auguste đã khiến độc giả từ cảm giác đau lòng cho nhân vật chuyển sang cảm giác “sảng” tột độ với loạt tình tiết kinh điển “vả mặt” đầy thỏa mãn.

Ban đầu, khi Cố Bạch được đề cử tới Auguste để theo học dưới sự hướng dẫn của giáo sư Robl·es, cậu bị những kẻ kiêu ngạo ở thánh địa âm nhạc này coi thường. Trong mắt họ, Cố Bạch chỉ là một kẻ từ tinh hệ xa xôi, không có điều kiện huấn luyện đỉnh cao từ nhỏ, thì làm sao có thể đứng ngang hàng với họ. Thậm chí, họ còn đồn đoán rằng cậu đã dùng thủ đoạn không đứng đắn nào đó để có được cơ hội này.

Tuy nhiên, Cố Bạch đã sớm rèn luyện cho mình một tâm lý vững vàng, hoàn toàn không để ý đến những lời đồn đoán bên ngoài. Thay vào đó, cậu tập trung tận dụng cơ hội quý báu được giáo sư Robl·es chỉ dạy, toàn tâm toàn ý cống hiến cho việc học tập.

Giống như một miếng bọt biển, Cố Bạch dồn hết sức mình để hấp thụ mọi kiến thức và kỹ năng trong tầm với.

Đến khi kỳ đánh giá đầu tiên diễn ra, Cố Bạch — ngưới trước đó không ai thèm chú ý — đã khiến toàn bộ giám khảo và khán giả ngỡ ngàng. Bằng kỹ năng chuyên môn xuất sắc và cách truyền tải cảm xúc mạnh mẽ, cậu chinh phục hoàn toàn thính giác của mọi người!

Không ai có thể phủ nhận rằng, trong lĩnh vực này, người trẻ tuổi trước mắt sở hữu một tài năng thiên phú thuộc hàng đứng đầu. Quan trọng hơn, dù có thiên phú cực tốt nhưng cậu không hề tự mãn mà luôn chăm chỉ vượt xa tất cả những người xung quanh.

【 "Đây là lý do vì sao khi nghe một vài tin đồn không hay trước đây, tôi chưa từng lên tiếng.”

Ngay lúc toàn trường chấn động khi Cố Bạch nhận được số điểm phá kỷ lục, giáo sư Robl·es đứng giữa sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố.

“Lý do tôi nhận Cố Bạch là hoàn toàn dựa vào thực lực và thái độ kiên định của em ấy, không phải vì bất cứ lý do nào khác. Tôi hy vọng hôm nay mọi người sẽ hiểu rằng: tài năng của các bạn chưa chắc vượt qua được sự nỗ lực của người khác.”

“Xuất thân chưa bao giờ là yếu tố quyết định giới hạn cao nhất của một con người. Nhưng nó có thể trở thành thứ khiến các bạn tự cao và lãng phí cơ hội của mình.”

Lời nói của giáo sư Robl·es như một cú đánh mạnh vào lòng tự tôn của những thiên tài kiêu ngạo tại đây, đặc biệt là những kẻ từng coi thường Cố Bạch. Họ đỏ mặt, xấu hổ khi nhận ra mình đã sai lầm.

Từ đó, tài năng thực thụ của Cố Bạch dần chinh phục nhóm người vốn chỉ tôn sùng thực lực. Thậm chí, cậu tự nhiên trở thành tâm điểm được mọi người vây quanh.

Trong số đó, nổi bật nhất là Miroslav – một học viên xuất thân từ gia đình âm nhạc danh tiếng của Auguste. Hắn không chỉ có tài năng xuất chúng mà còn sở hữu vẻ ngoài cực kỳ điển trai. Miroslav lập tức bị Cố Bạch thu hút và bắt đầu theo đuổi cậu một cách nồng nhiệt.

Tinh cầu Auguste vốn đậm chất nghệ thuật, bầu không khí lãng mạn và tư duy vô cùng phóng khoáng. Vì thế, cách Miroslav bày tỏ tình cảm cũng trực tiếp và táo bạo.

Điều thú vị là, Miroslav lại sở hữu mái tóc vàng óng ánh cực kỳ giống Caesar, khiến người ta không thể không liên tưởng! 】

Từ khi Miroslav – nhân vật nam phụ mới – xuất hiện, phần bình luận của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 càng trở nên náo nhiệt với một loạt trận “đại chiến” nảy lửa.

Rõ ràng, Miroslav như một phiên bản nâng cấp hoàn toàn trái ngược với Caesar. Hắn vượt trội hơn tất cả các nam phụ trước đó từng xuất hiện trong truyện. Không chỉ giàu có, lãng mạn và nhiệt tình, Miroslav còn sở hữu vẻ ngoài điển trai với mái tóc vàng giống Caesar. Điều này khiến độc giả không thể không "lọt hố" anh chàng.

Đặc biệt, với nhiều độc giả vẫn còn bức xúc về những hành động của Caesar trước đây, họ gần như bùng nổ khi chứng kiến Miroslav công khai theo đuổi Cố Bạch. Không ít người hào hứng "xả giận" bằng cách lên tiếng tại khu bình luận: "Caesar không xứng đáng!”

Trong khi đó, các fan trung thành của Caesar vốn đã khóc cạn nước mắt vì những màn "tra tấn cảm xúc" mà tác giả Dụ Miên gây ra trước đó, giờ lại càng đau lòng hơn khi bị Miroslav – một nhân vật thế thân – làm "đả kích" lần nữa. Phản ứng của họ như thể muốn phá tung phần bình luận:

【 Aaaa Caesar! Anh đúng là không chịu cố gắng gì cả! Anh đang ở đâu??? Vợ anh sắp bị cướp rồi — —】

【 Tôi khóc gần chết! Caesar đáng thương của tôi, sắp mất vợ tới nơi rồi, vuột mất vợ rồi đây nè!!!】

【 Không ổn, tôi chịu hết nổi rồi! Caesar có đáng bị ngược thế này không? Tác giả đại đại ơi, nhìn mọi người đang khóc lục khu bình luận đây này! [khóc lắc đầu] 】

Khi nhìn thấy cảm xúc của độc giả đã được "hầm" đến mức thích hợp, Dụ Miên nở một nụ cười hài lòng và quyết định đưa Caesar thong thả tới muộn, quay trở lại sân khấu.

【 Trên thực tế, kể từ khi Caesar uể oải, như kẻ thất bại ở nhà suốt ngày chỉ biết trốn tránh, ông nội của anh luôn âm thầm quan sát cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.

Ông rời khỏi nhà chính ở trên núi để đến tìm Caesar, mà còn không quên mắng anh một trận ra trò.

“Suốt ngày nằm ì ra đấy thì được tích sự gì chứ? Đồ không chịu cố gắng! Thích Cố Bạch thì đứng lên mà đuổi theo lại đi!”

Không chỉ mắng mỏ, ông nội còn hận sắt không thành ghép mà gõ mạnh cây gậy vào đầu đứa cháu nội của mình.

“Đợt này phải đi xin lỗi người ta cho đàng hoàng vào, rồi nghiêm túc mà theo đuổi lại! Nếu làm hết mọi thứ mà Cố Bạch vẫn không thèm quan tâm đến mày, thì thôi, ông già này mới thực sự coi thường mày!”

Dưới cú gõ "cảnh tỉnh" ấy, Caesar như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, thẳng lưng ngồi dậy.

Đúng vậy, giữa anh và Cố Bạch chỉ là kết thúc một bản hiệp ước.

Hiệp ước này có thể là điểm khởi đầu, nhưng chắc chắn không thể là kết thúc của cả hai.

Từ giây phút đó, Caesar hoàn toàn tỉnh ngộ. Đây gần như là lần đầu tiên trong đời anh nghiêm túc suy nghĩ cách bày tỏ tình cảm và học cách thật lòng theo đuổi người mình yêu.

Không sai, anh đã sớm thích Cố Bạch rồi, chỉ là tự lừa dối mình đến tận bây giờ mà thôi.

Caesar tự trách mình: "Mình đúng là một kẻ nhút nhát đến tận cùng!" 】

Sự xuất hiện đầy uy lực của ông nội không chỉ xoay chuyển tình thế một cách dứt khoát mà còn thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng độc giả. Những người từng nghĩ rằng mọi thứ sắp kết thúc giờ đây tràn đầy hy vọng, giống như chính họ đang hóa thân vào câu chuyện và chứng kiến Caesar ra sức theo đuổi "vợ" mình.

【 Hu hu hu, đúng là thời khắc quan trọng chỉ có ông nội mới có thể ra tay được! Tôi điên cuồng bấm nút yêu thích cho ông nội, thật sự ngoài Caesar và Cố Bạch ra, đây là nhân vật tôi thích nhất! 】

【 Đúng vậy, cảm giác Caesar tuy có vẻ kiêu ngạo ngay từ đầu, nhưng bản chất lại không hề xấu! Chắc chắn là nhờ cách dạy dỗ tuyệt vời của ông nội! 】

Trên thực tế, lý do khiến 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 có thể tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ như vậy không chỉ vì hai nhân vật chính – Cố Bạch và Caesar – được tác giả Dụ Miên khắc họa sống động, mà còn nhờ vào hệ thống các nhân vật phụ đầy cá tính, rõ nét và không thể tách rời khỏi mạch truyện.

Ông nội của Caesar, với vai trò là "bàn tay vàng" kiên cố và hậu thuẫn vững chắc cho Cố Bạch, đã thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ trong cộng đồng độc giả. 

Nhiều người thậm chí còn ghen tị với Caesar vì có một người ông tuyệt vời như vậy!

Vì thế, khi Caesar cuối cùng cũng đặt xong vé máy bay, quyết tâm trực tiếp đến hành tinh Auguste, câu chuyện của 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 chính thức bước vào cao trào của nửa sau, nơi anh bắt đầu cuộc hành trình theo đuổi người yêu.

---

【 Hậu trường buổi hòa nhạc tại khán phòng âm nhạc Sao Kim, hành tinh Auguste.

“Cố Bạch thân yêu, buổi biểu diễn hôm nay của em thật sự khiến người ta phải kinh ngạc và cảm thán! Nhưng tại sao em không chịu nhận hoa từ anh?”

Miroslav với sự nhiệt tình đặc trưng của người dân hành tinh Auguste, ôm một bó hoa cực lớn tiến đến gần Cố Bạch ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc.

“Xin lỗi, Miroslav. Hình như tôi đã nói rất nhiều lần rồi, hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung chơi đàn piano.”

Cố Bạch gần như bất lực trước tính cách bám đuôi của Miroslav. Mặc dù đã từ chối vô số lần, nhưng đối phương vẫn không chịu từ bỏ, lần nào cũng xuất hiện như chưa từng bị cự tuyệt.

Đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy mái tóc vàng nổi bật của Miroslav, trong lòng Cố Bạch lại không kìm được mà nhớ đến một người.

Dẫu vậy, người ấy giờ đây chỉ còn là một giấc mộng đã xa.

Ký ức về người đó dường như đã phai nhạt, tựa như tất cả chỉ là chuyện của kiếp trước.

Từ sau khi danh tiếng của Cố Bạch trong giới piano bắt đầu lên cao, sự nghiệp và danh vọng của cậu đã phát triển không ngừng.

Bây giờ, chỉ cần một buổi biểu diễn của cậu thôi cũng đủ mang về thu nhập đáng kinh ngạc.

Không chỉ trả sạch món nợ 1 triệu của Caesar từ lâu, cậu còn có thể chi trả toàn bộ viện phí cho mẹ mình.

“Cậu ấy đương nhiên không thể nhận hoa của anh. Bởi vì từ hôm nay trở đi, mỗi buổi biểu diễn của Cố Bạch sẽ do tôi đích thân mang hoa tặng cho cậu ấy.”

Ngay khi Cố Bạch và Miroslav đang ở trong tình thế căng thẳng, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cả người Cố Bạch sững lại.

“… Caesar?!”

Khoảnh khắc Cố Bạch quay phắt người lại, cậu không thể tin nổi. Đó là giây phút cậu nhìn thấy hình bóng mà mình từng chôn sâu tận đáy lòng.

“Anh đang làm cái gì vậy hả?”

Dù đã lâu không gặp, nhưng Caesar dường như vẫn giữ được khả năng khiến Cố Bạch vốn luôn điềm đạm và ôn hòa rơi vào trạng thái bối rối ngay tức khắc.

Đặc biệt là khi Cố Bạch chứng kiến Caesar điều khiển hẳn một con tàu bay, rồi ngay sau buổi diễn, từ trên cao rải xuống mặt đất số lượng khổng lồ cánh hoa hồng tươi. Giây phút đó, tất cả mọi người đều bùng nổ cùng với những tiếng reo hò và nhảy múa đầy phấn khích.

Hành động đầy khí phách này của Caesar gần như ngay lập tức chinh phục trái tim những người dân hành tinh Auguste, những người luôn yêu thích sự lãng mạn. Họ hào hứng hô vang, thậm chí không ít người la lên: "Quá ngầu!", “Đồng ý anh ấy đi!”

“Anh không hề làm bừa. Lần này, anh thật sự rất nghiêm túc.”

“Thật ra, chiếc nhẫn này là thứ anh đã định tặng em từ ngày em tốt nghiệp buổi diễn đầu tiên.”

“Giờ đây, liệu em có thể cho anh thêm một cơ hội? Một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, để được theo đuổi em một lần nữa và đích thân đeo chiếc nhẫn này lên tay em không?”

Lúc này, Caesar mở lòng bàn tay, để lộ ra một chiếc hộp nhung nhỏ, dù đã cũ kỹ nhưng được anh chăm chút cẩn thận. Chiếc nhẫn kim cương bên trong dưới ánh sáng rực rỡ càng trở nên lấp lánh.

“Trời ơi, Cố Bạch, em có người theo đuổi hoành tráng như vậy sao không sớm nói cho anh biết chứ?”

Đứng bên cạnh, Miroslav quan sát toàn bộ cảnh tượng trước mắt và lần đầu tiên nhận ra rằng vẻ điềm tĩnh của Cố Bạch bị phá vỡ. Biểu cảm trên gương mặt Cố Bạch giờ đây sống động đến mức khiến Miroslav cảm thấy chưa bao giờ mình thực sự chạm đến trái tim người ấy.

“Anh thật sự rất giỏi, tôi rất nể sự quyết đoán của anh.”

Miroslav nhún vai, rồi nở một nụ cười nhẹ, giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi Caesar. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play