"Cái gì? Các cậu định đi thảo phạt bầy sói hoang trong rừng ư?"

Ngày hôm sau khi buổi tiệc kết thúc, nghe được câu này, ông chủ tiệm vũ khí tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Lại còn do Ivan nhờ vả các cậu nữa sao?"

【Nhéo một cái vào hông bạn】 liếc mắt nhìn về phía những người đồng đội vẫn đang lựa chọn vũ khí phía sau.

Nhiệm vụ lần này không giới hạn số lượng người tham gia, bao nhiêu cũng được. Nhưng quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên Ivan, một NPC hướng dẫn, giao cho họ một nhiệm vụ có tính chất chiến đấu. Sau khi bàn bạc, cả nhóm đều cảm thấy có khả năng nó sẽ kích hoạt một phó bản, thế là chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội. Ba mươi người nhất trí, quyết định cùng tham gia.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một trò chơi. Dù có là nhóm người thích du ngoạn hay muốn tận hưởng sự bình yên trong game, thì trong quá trình chơi, ai mà chẳng từng làm nhiệm vụ tiêu diệt quái vật để lên cấp?

Sau khoảng thời gian an nhàn tại thôn tân thủ, khi sự mới mẻ ban đầu đã dần phai nhạt, thì thứ tiếp theo khiến họ tò mò chính là chiến đấu.

Tất nhiên, điều họ tò mò nhất vẫn là ma pháp, nhưng có vẻ như phải rời khỏi thôn tân thủ mới có thể học được những kỹ năng đó.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao, ông chủ?"

【Nhéo một cái vào hông bạn】vẫn là người đứng ra dẫn dắt cả nhóm.

“Ivan sao lại…” Ông chủ tiệm vũ khí là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, chắc hẳn nhờ việc rèn sắt thường ngày. Ông lẩm bẩm khe khẽ: “Thằng bé không nhắc gì với các cậu về mối nguy trong rừng sao?”

【Nhéo một cái vào hông bạn】 lập tức nhận ra điều bất thường trong lời nói của ông chủ tiệm, liền tò mò hỏi lại: "Không có mà? Rừng thì sao? Nói mới nhớ, từ lúc vào game đến giờ, đúng là chúng tôi chưa từng đặt chân vào khu rừng thật!"

【Nhéo một cái vào hông bạn】 gãi đầu, trên mặt tràn đầy hứng thú: "Càng nghe càng thấy tò mò ghê!"

"Không thể nào… Thằng bé Ivan đó…" Ông chủ tiệm có vẻ do dự, đúng lúc này,【Ba Ba】cũng bước lên.

Ngoại hình của cô nàng giờ lại đổi thành tóc đen, ngoài ngũ quan quá tinh xảo ra thì trông chẳng khác gì một cô bé bình thường: “Chú ơi, là bí mật không thể nói sao ạ?”

Ông chủ tiệm vũ khí vốn là một người rất thích trẻ con. Nhìn thấy 【Ba Ba】, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Là 【Ba Ba】 à, cũng không phải chuyện gì không thể nói… Ủa? Các cậu cười gì thế, tôi nói sai gì à?”

Nhìn một ông chú gọi một cô bé là 【Ba Ba】, bất kể là ai cũng phải bật cười, đúng không?

Ông chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có vài chuyện để tôi nói cũng không tiện lắm. Các cậu trực tiếp đi hỏi Ivan đi, có lẽ thằng bé quên chưa nói với các cậu."

Một cô nàng tóc nâu xoăn dài với ID là 【Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi】, chậm rãi bước lại gần: "Mọi người còn nhớ hôm qua lúc Ivan giao nhiệm vụ, cậu ta đang trong trạng thái như thế nào không?"

Cô hơi ngẩng cằm, ra vẻ phân tích: "Lúc đó cậu ta đang cố tình đánh trống lảng đấy. Không nói rõ ràng cũng là chuyện bình thường thôi."

"Cũng đúng." 【Nhéo một cái vào hông bạn】sực nhớ ra chuyện này: "Mọi người cứ tiếp tục chọn vũ khí đi, để tôi đi tìm Ivan."

【Ba Ba】 hỏi: "Cậu không chọn nữa sao?"

【Nhéo một cái vào hông bạn】 giơ ngón tay cái, nháy mắt một cái: "Dũng giả tóc vàng mắt xanh, đương nhiên phải dùng kiếm rồi!"

【Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi】 lườm một cái: "Cậu còn tưởng mình là dũng giả thật à?"

【Ba Ba】bật cười, nhón chân vỗ nhẹ lên vai người bạn: "Tớ thật sự rất thích tính cách của Nhéo Hông đấy. Cẩn thận nha, may mà tớ chưa mở livestream, nếu không mà bị ghi lại thì cậu sẽ bị 'fan Hông' chửi chết đó."

"Chửi thì chửi thôi."【Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi】khoanh tay, liếc mắt sang chỗ khác: “Liên quan gì đến tôi đâu.”

【Ba Ba】trêu chọc: "Rồi sau đó lén lút khóc một mình?"

"Ý cậu là gì?!"【Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi】 lập tức dựng lông, vẻ kiêu kỳ của mỹ nhân lạnh lùng vừa rồi lập tức tan biến.

Ông chủ tiệm vũ khí đứng bên cạnh giơ tay vẫy vẫy: "Các cậu còn mua không?"

【Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi】đập tiền xuống bàn, vớ lấy cây cung bên cạnh rồi quay người rời đi: “Ai bảo không mua nữa đâu!”

【Ba Ba】 quay sang ông chủ tiệm vũ khí: “Đứa nhỏ đó tính tình vậy đấy, xin lỗi chú nhé, ông chủ.”

“Nói gì vậy, 【Ba Ba】 mới là trẻ con ấy chứ.” Ông chủ tiệm vũ khí tính tình dễ chịu, cười xòa rồi phẩy tay.

【Ba Ba】lại muốn cười nữa rồi. Cô cố nhịn, hạ giọng thì thầm: "Đặt cái tên này đúng thật mà!"

Ông chủ tiệm vũ khí: “…?”

Ở một góc khác,【Nhéo một cái vào hông bạn】đã tìm thấy cậu thiếu niên tóc đen đang ngồi dưới bóng cây đọc sách.

Trong tay cậu thiếu niên là một quyển sách bìa cứng được bọc rất cẩn thận, nhưng bên trong lại cũ kỹ, rách nát. Có thể thấy người sở hữu nó vô cùng trân trọng quyển sách này, chỉ là khi nhận được thì nó đã trong tình trạng hư tổn như vậy rồi.

Phát hiện có người đến, Phong Tuyền nhẹ nhàng khép sách lại. Vì bìa ngoài được bọc kín,【Nhéo một cái vào hông bạn】cũng không nhìn ra được nội dung bên trong viết về điều gì.

"Xin hỏi có chuyện gì vậy, nhà lữ hành?" Phong Tuyền mỉm cười lịch sự.

Nhưng vừa nghe thấy từ "nhà lữ hành", người chơi liền thấy buồn cười.

Sau tối hôm qua, cậu thanh niên NPC trước mắt này bỗng chốc trở nên chân thực hơn rất nhiều. Không còn đơn thuần chỉ là một nhân vật mang danh nghĩa NPC nữa, mà dường như đã có chút sức sống.

"Tên của tôi là '【Nhéo một cái vào hông bạn】', nhớ kỹ nha, Ivan." Người chơi nói.

"Vâng, vậy có chuyện gì sao, nhà lữ hành?" Phong Tuyền vẫn cười, nhưng nụ cười lần này rõ ràng không còn mang vẻ công thức cứng nhắc như ban nãy nữa.

【Nhéo một cái vào hông bạn】không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào, nhưng mà… nói sao nhỉ, cứ thấy vui vui!

"Vừa rồi tôi đi chọn vũ khí trong tiệm, ông chủ nói rằng khu rừng khá nguy hiểm, nên tôi đến hỏi cậu một chút."

Phong Tuyền khẽ mở to mắt: "Nhà lữ hành, tại sao anh lại muốn vào rừng? Nơi đó rất nguy hiểm!"

【Nhéo một cái vào hông bạn】ngẩn ra: "Không phải chính cậu nói sao?"

Phong Tuyền ngạc nhiên hỏi: “Tôi? Tôi nói lúc nào?”

【Nhéo một cái vào hông bạn】: "Tối hôm qua đó."

Sau đó, người chơi tận mắt chứng kiến gương mặt của thiếu niên trước mắt đỏ ửng lên ngay tức khắc, không rõ vì xấu hổ hay vì lý do gì khác.

"Tôi thật sự xin lỗi, nhà lữ hành! Tối qua tôi có lẽ đã cầm nhầm ly rượu… Tôi, tôi không uống được nhiều rượu lắm… Tôi không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì…"

Cậu thiếu niên tóc đen, mắt xám cúi thấp đầu, khẽ ngước mắt nhìn đối phương đầy cẩn trọng: "Vậy… xin hỏi… tối qua tôi… có làm điều gì thất lễ không?"

【Nhéo một cái vào hông bạn】cảm thấy trái tim mình vừa bị đánh trúng một cú thật mạnh.

“Đừng lo, Ivan, cậu chẳng làm gì thất lễ đâu!” Người chơi không chút do dự đáp: “Chỉ kể tôi nghe về ma pháp, với lại để lộ chuyện cậu bị mù mặt thôi.”

Có những người khi say rượu thì nhìn bên ngoài chẳng có gì khác biệt, hành động vẫn bình thường, chỉ có bản thân họ mới biết mình đã say. Ivan có vẻ chính là kiểu người như vậy. Người chơi cũng chẳng để ý, thậm chí còn thấy thiết lập này đáng yêu nữa là đằng khác.

Cậu thiếu niên tóc đen: "……"

Cậu thiếu niên tóc đen đưa tay che mặt, trông có vẻ đã muốn tự chôn mình xuống đất rồi.

"Hahahaha! Thả lỏng đi, Ivan!" Người chơi vỗ vai thiếu niên: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, khu rừng nguy hiểm ở chỗ nào không? Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ!"

"Không, không thể vào rừng!" Thiếu niên tóc đen cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái xấu hổ, vội vàng nói: "Chắc chắn là do tối qua tôi uống say nên mới nhắc đến chuyện đó! Trong rừng, bầy sói kia cực kỳ nguy hiểm!"

Mà đối với người chơi, không gì đáng sợ hơn chính là thiếu nguy hiểm,【Nhéo một cái vào hông bạn】tự tin đáp: "Đừng lo lắng, Ivan! Chẳng lẽ cậu vẫn chưa tin tưởng chúng tôi sao?"

"Tôi tin! Nhưng bầy sói đó không giống sói bình thường!" Cậu thiếu niên sốt sắng giải thích: "Chúng sở hữu một loại sức mạnh đặc biệt! Nếu bị chúng cào hoặc cắn trúng, vết thương sẽ không bao giờ lành lại! Ngược lại, theo thời gian, vết thương sẽ càng lúc càng lan rộng!"

"Loại sự ăn mòn đó sẽ không dừng lại… cho đến khi cái chết ập đến!"

【Nhéo một cái vào hông bạn】lập tức phiên dịch lại trong đầu: Chắc chắn đằng sau chuyện này có âm mưu! Đám sói kia tám, chín phần là sản phẩm thí nghiệm thất bại bị vứt bỏ! Có khi còn dính líu đến những góc khuất của giáo hội và vương quốc nữa!

Người chơi nắm chặt tay thiếu niên tóc đen: "Ivan, hãy tin chúng tôi! Chắc hẳn bầy sói này đã gây phiền toái cho mọi người rất lâu rồi, xin hãy giao chuyện này cho bọn tôi!"

"Nhưng…"

"Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cậu không tin tưởng bọn tôi sao?"

Trừ khi cốt truyện bắt buộc, còn không thì NPC sẽ không bao giờ từ chối người chơi. Nhìn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt Ivan,【Nhéo một cái vào hông bạn】lập tức tung đòn quyết định: "Ivan, xin hãy tin tưởng tôi!"

Cuối cùng, thiếu niên tóc đen do dự một chút rồi khẽ gật đầu, nhưng vẫn lập tức nói thêm: "Tôi có một điều kiện, các anh nhất định phải dẫn tôi theo!"

"Tôi biết cách đi qua khu rừng, nếu các anh vào đó một mình, chắc chắn sẽ bị lạc."

【Nhéo một cái vào hông bạn】cũng không chút do dự mà chấp nhận sự giúp đỡ của NPC.

Đúng lúc này, do góc độ thay đổi, người chơi bỗng nhận ra sợi dây buộc tóc của Ivan. Trên đó đính một chiếc lông vũ màu đen, phần gốc của nó lại có màu vàng kim kỳ lạ, trông như một món đồ nhuộm màu dở dang.

Chỉ là từ trước đến nay, sợi tóc của Ivan luôn che khuất nó, cộng thêm bản thân Ivan cũng có mái tóc đen, nên món phụ kiện này gần như không nổi bật chút nào. Trước đây cũng chẳng có ai chú ý đến.

"Nhìn cũng hợp đấy chứ."【Nhéo một cái vào hông bạn】buột miệng nhận xét.

"Hả?" Thiếu niên tóc đen chớp mắt.

【Nhéo một cái vào hông bạn】: “Cái lông vũ màu đen gắn trên dây buộc tóc của cậu đó.”

Phong Tuyền hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười: "Ừm, đây là quà tặng từ một người rất quan trọng với tôi!"

Người chơi gật đầu, rồi nói: "Vậy thì chúng ta bàn bạc kế hoạch vào rừng đi, mọi người chắc cũng đã chọn xong vũ khí rồi."

Thiếu niên tóc đen ôm sách bước theo, đáp lại: "Được thôi, nhà lữ hành."

【Nhéo một cái vào hông bạn】nhìn thấy trên giao diện nhiệm vụ xuất hiện dấu tích hoàn thành cho nhiệm vụ "Tìm Ivan để xác nhận tình hình", liền nở nụ cười hài lòng.

Mà chẳng ai để ý, NPC dẫn đường đi theo phía sau người chơi lúc này cũng đang khẽ mỉm cười đầy hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play