"Ivan! Cậu còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Một người đàn ông tóc vàng, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười thân thiện, cực kỳ nhiệt tình hỏi.
"Thật sự làm phiền anh rồi, nhà lữ hành nhiệt tình."
Thiếu niên được gọi là Ivan có một mái tóc đen rối, đuôi tóc vừa chạm đến bờ vai, có một lọn tóc được buộc đơn giản phía sau đầu.
Trong đôi mắt xám tro trong trẻo của hắn ánh lên ý cười: "Mọi người trong làng đều rất cảm kích sự giúp đỡ của các vị trong khoảng thời gian này. Có thể nhận được sự giúp đỡ của các vị là vinh hạnh của chúng tôi."
"Để bày tỏ lòng biết ơn, tối nay làng sẽ tổ chức yến tiệc mời mọi người tham dự."
Nói đến đây, Ivan lộ ra vẻ mặt khổ não: "Chỉ tiếc rằng những người trai tráng trong làng đều đã lên trấn làm việc, bà A Nhã thì lại đang đau đầu không biết làm sao để vận chuyển nguyên liệu nấu ăn về..."
Người đàn ông tóc vàng lập tức hiểu được ẩn ý của Ivan, giơ tay làm động tác "OK".
"Để tôi lo!"
Ivan lộ vẻ ngạc nhiên: "Thế thì ngại quá! Mọi người tổ chức tiệc tối là để cảm ơn các vị cơ mà——”
"Haha! Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng nghĩ nhiều! Tôi đi tìm bà A Nhã đây!"
Nói xong, người đàn ông tóc vàng phất tay rồi chạy đi mất. Ivan theo phản xạ đưa tay định giữ lại nhưng không kịp.
Nhớ đến biểu cảm thoáng qua trên gương mặt thiếu niên khi nãy, người đàn ông tóc vàng đã chạy xa không khỏi cảm thán: "NPC này làm thật sự giống người thật ghê."
Trong tầm nhìn của anh ta, một màn hình bán trong suốt màu xanh lam hiển thị chữ viết, kỹ năng, túi đồ, trang bị cùng vô số yếu tố quen thuộc của game được sắp xếp theo thói quen của anh ta.
Rõ ràng nhất chính là dòng chữ liên tục cuộn trên góc trái màn hình:
[Ivan đáng yêu quá prpr!]
[Nhìn y như người thật ấy huhu, tôi cũng muốn chơi!!]
[Bao giờ mới thoát khỏi thôn tân thủ đây, chỗ này nhìn mãi phát chán rồi?]
[Đại huynh, nhanh cày cấp đi!]
"Chứ tôi có phải đang không cày đâu." Tránh xa NPC một chút, người chơi vốn đang mang gương mặt chuẩn nhân vật chính rốt cuộc cũng lộ ra bản tính thật của mình. Trên đầu anh ta treo một ID mà chỉ những người chơi khác mới nhìn thấy—【Nhéo một cái vào hông bạn】, anh ta vò đầu, nói: "Bây giờ vẫn còn ở thôn tân thủ, theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tôi, phần thế giới quan đến đây chắc là ổn rồi. Bữa tiệc tối nay tám phần là điểm chuyển ngoặt quan trọng của cốt truyện! Cá không?"
[Cá năm hào!]
[Cá! Nếu ông thắng tôi tặng ông hẳn một quả tên lửa!]
[Háo hức quá!! Cuối cùng cũng bắt đầu main quest rồi hả! Lừa cày ruộng còn không khổ bằng cái này!]
"Hầy, chẳng qua là vì độ tự do quá cao thôi. Nếu nhiệm vụ thôn tân thủ là bắt buộc thì đúng là không thân thiện với hội hướng nội lắm. NPC ở đây chân thật đến mức chẳng giống NPC gì cả, nhiệm vụ toàn mấy chuyện vặt vãnh trong làng, manh mối thì lúc nào cũng phải vô tình phát hiện hoặc moi móc từ lời nói."
【Nhéo một cái vào hông bạn】càu nhàu: "Nhưng mà nếu không để ý đến nhiệm vụ cày cấp mà chỉ đơn thuần làm nông, xây dựng, ngắm cảnh gì đó thì phong cảnh ở đây phải nói là không khác gì mấy khu du lịch có giới hạn vé, chụp ảnh hay quay video đều đẹp hết nấc. Quan trọng nhất là—ở đây không có muỗi!!"
"Thôn tân thủ đã thế này, chắc mấy bản đồ sau còn nhiều cảnh đẹp hơn nhỉ?"
Nói đến đây, anh ta nhún vai: "Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến cốt truyện chính thôi."
"Nhân tiện quảng cáo chút, ai thích chụp ảnh phong cảnh hay tự sướng với đủ kiểu filter thì ghé kênh livestream của A Thủy nhé."
"Phải nói, đến giờ tôi vẫn thấy trải nghiệm cũng khá ổn. Dù gì đây cũng là game thực tế ảo đầu tiên, tôi từng sợ vì đây là game trong nước, nhà phát hành Cam sẽ chơi trò bỏ mặc luôn, bọn họ làm vậy đâu có phải lần đầu. Không ít game chết thảm rồi, mà thị trường giờ lại có mỗi một tựa này."
Tên "Cam" là biệt danh của nhà phát hành, bởi logo của họ vốn là một quả cam. Nhưng do chữ "cam" có phát âm gần giống với "cục" (cảnh sát) trong tiếng Trung, từng có nhiều meme liên quan như "bị tóm vào cục", khiến nhà phát hành phải đổi thành logo quả quýt và đăng thông báo chính thức. Dù vậy, các game thủ cũ vẫn quen miệng gọi họ là "Cam".
Nhà phát hành đã mời không ít người tham gia đợt thử nghiệm nội bộ, đồng thời thuê một số streamer có tiếng để livestream trò chơi như một hình thức quảng bá. 【Nhéo một cái vào hông bạn】 và người mà anh ta vừa nhắc đến – A Thủy, đều là streamer.
“Nhưng trước mắt thì trò này vẫn khá chính thống, các bản đồ khác cũng chưa mở nữa, vậy nên cứ đợi tối nay xem sao!”【Nhéo một cái vào hông bạn】hào hứng xoa xoa tay. Vừa liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta lập tức vui vẻ chạy tới: “Bà A Nhã! Có cần cháu giúp gì không ạ?”
Một bà lão tóc bạc phơ nghe tiếng gọi thì chầm chậm quay đầu lại, nhìn kỹ anh ta một lúc rồi mới cất giọng: “A—thì ra là ngài, 【Nhéo một cái vào hông bạn】 tiên sinh.”
[Hahahaha cứu với——!!]
[Trước đây chơi game online hay mobile bị NPC gọi bằng tên nhân vật kiểu này tôi chẳng cảm thấy gì, mà sao lần này tôi cười không nhặt được mồm vậy trời!!!]
[Cái cách bà ấy nói nghiêm túc mà vẫn gọi nguyên cái tên ấy, tôi nghe lần nào là cười lăn lần đó!]
[Tôi nhớ bên khu khác có người đặt tên là "Ba Ba" nữa đúng không? Mỗi lần NPC gọi là tôi lại cười chết mất!]
[Ủa có phải cái người "Ba Ba" đó còn chạy khắp làng chỉ để nghe NPC gọi mình là "Ba" không?!]
[Xã hội khủng bố thiệt sự hahaha]
[Tôi nhớ vẫn còn một NPC chưa gọi tên nhân vật thì phải?]
[Ồ đúng rồi! Là Ivan chứ ai! Cậu ấy gọi ai cũng là “nhà lữ hành nhiệt tình” nên chẳng bao giờ đụng tới tên cả!]
[Tiếc quá đi mất, tôi thực sự muốn nghe cậu ấy gọi ai đó là "Ba Ba" mà!]
[Nói thật, nếu không phải nhà phát hành xác nhận đây đều là NPC, thì tôi thậm chí còn nghi ngờ Ivan là nhân viên nội bộ đăng nhập vào ấy. Cậu ta thông minh quá mức luôn!]
——Xin lỗi, dù không phải nhân viên nội bộ nhưng thực ra đúng là người thật đấy.
Khi các người chơi khác còn đang làm nhiệm vụ hay nghỉ ngơi đâu đó, nhân lúc không có ai xung quanh, Ivan mở cửa phòng rồi ngả người xuống giường, vùi mặt vào chiếc gối mây có hương thơm nhè nhẹ của thảo dược.
“Phải nhanh chóng thúc đẩy tiến trình cốt truyện tiếp theo rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ: “Nếu cứ kéo dài nữa, hứng thú của đám người chơi này sẽ bị dập tắt mất.”
Ivan ngồi dậy, búng tay một cái. Chỉ trong chớp mắt, giữa căn phòng vốn trống trải bỗng xuất hiện một cánh cửa đầy hoa văn phức tạp, trên bề mặt còn khắc chằng chịt pháp trận huyền bí.
Ivan đẩy cửa bước vào. Khoảnh khắc đi qua, cơ thể hắn như xuyên qua một lớp màn vô hình, mép thân hình chợt dao động, nổi lên từng tầng gợn sóng trong không khí.
Khi hoàn toàn đặt chân vào không gian sau cánh cửa, dáng vẻ của hắn lập tức thay đổi.
Thiếu niên nhỏ nhắn ban nãy biến thành một thanh niên cao lớn, mái tóc dài vốn chỉ đủ buộc thành một túm nhỏ giờ xõa xuống, mềm mại rủ đến tận eo. Đôi mắt xám nhạt sắc bén hơn, đuôi mắt điểm thêm một vệt đỏ yêu dị.
Bộ trang phục vải thô đơn giản cũng được thay thế bằng trường bào đen dài quét đất.
Ngoài màu tóc và màu mắt không thay đổi, hắn hầu như chẳng còn chút tương đồng nào với hình dáng trước đó.
Không gian phía sau cánh cửa tràn ngập sắc đen thăm thẳm. Theo mỗi bước chân của hắn, từng đốm lửa nhỏ lần lượt bừng lên trong không trung, sáng rực một góc tối tăm. Cứ thế, chúng cháy mãi cho đến khi hắn dừng bước, trước một chiếc bàn dài.
Hắn ngồi xuống, lật mở quyển sổ ghi chép đặt trên bàn.
Giây tiếp theo, bộ dáng lạnh lùng vừa rồi lập tức biến mất.
Thanh niên tóc dài úp mặt xuống cuốn sổ, oán giận gào lên: “Chẳng phải xuyên không đến dị giới thì sẽ được nhận kịch bản của long ngạo thiên sao?! Rõ ràng trong truyện tranh với tiểu thuyết đều viết vậy mà! Hoặc không thì cũng phải có dàn mỹ nhân vây quanh, hoặc chí ít là được nghịch tập ‘chớ khinh thiếu niên nghèo’ chứ! Tại sao đến lượt tôi lại là cái kịch bản ‘Tai Họa Thứ Tư’ này hả——!!!”
“Thôi thì, dù là Tai Họa Thứ Tư thì tôi cũng đành chịu… Nhưng thử hỏi, vì sao những nhân vật chính khác đều có thể xem người chơi như lao động miễn phí, để họ phục vụ mình?! Còn đến lượt tôi thì——nếu không có ai chơi game này, cả thế giới sẽ bị hủy diệt luôn vậy trời!!”
Thanh niên tóc dài úp mặt xuống cuốn sổ ghi chép trên bàn, than thở: "Trước khi xuyên không, tôi là một con ong chăm chỉ làm công ăn lương. Xuyên không rồi, vì cớ gì tôi vẫn phải tiếp tục làm một người lao động quần quật không ngày nghỉ chứ…"
"Hỡi Thượng Đế, hỡi Chúa Jesus, hỡi Quan Âm Bồ Tát, hỡi Đức Phật, hỡi Ngọc Hoàng Đại Đế—bất cứ vị thần nào cũng được, xin hãy chỉ cho con một con đường sáng!"
"Phong Tuyền ơi Phong Tuyền, kiếp trước mày đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại khổ đến thế này chứ…"
Thế nhưng, có vẻ như những tín ngưỡng ấy không được áp dụng ở dị giới này. Than thân trách phận một hồi, nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Cuối cùng, Phong Tuyền đành chống tay ngồi dậy, lật mở cuốn sổ ghi chép trước mặt.
Trên trang giấy, nét chữ rồng bay phượng múa viết:
1. Phải khiến người chơi có cảm giác thân thuộc, vui vẻ như trở về nhà vậy.
2. Chăm chỉ làm việc đi, chặn đứng tận thế nào! Nào, lên đường thôi, hỡi dũng giả cứu thế giới!
3. Còn ngồi đọc cái gì nữa? Còn không hiểu chứng trì hoãn mãn tính của chính mình à? (Bên cạnh còn vẽ một khuôn mặt cười nhăn nhở của bé gái)
Nhìn ba dòng chữ này cùng với nụ cười đáng ghét do chính tay mình vẽ ra, Phong Tuyền không thể không cảm thấy bị chế nhạo.
Xem ra, chứng trì hoãn kiếp trước, kiếp này cũng không thể sửa nổi. Chính bản thân hắn của một tháng trước đã tự ném hết công việc cho hắn của hiện tại!
“Không thể kéo dài thêm nữa...” Phong Tuyền lầm bầm lần thứ n trong ngày. “Mình sắp để người chơi đi lau nhà rửa toilet luôn rồi...”
"Họ đã bị giữ lại ở thôn tân thủ xa nhất, thế giới quan bọn họ cũng đã nắm bắt được kha khá rồi." Hắn cụp mắt, tiếp tục lẩm bẩm, "Bà A Nhã cũng đã vài lần bóng gió than phiền rằng nhóm lữ hành giả này quá nhiệt tình, họ không chịu nổi nữa rồi."
Có lẽ vì vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, nên những người chơi xuất hiện ở thế giới này đều đã được chọn lọc kỹ lưỡng, tạm thời chưa có kẻ nào thích đi giết chóc, phần lớn chỉ tập trung trải nghiệm cốt truyện mà thôi.
Mà cốt truyện…
Phong Tuyền thì thào: "Kiếp trước mình đâu có phải tiểu thuyết gia…"
"Mình không thể kiểm soát người khác, vậy thì cách dẫn dắt tốt nhất chính là tự mình ra tay." Phong Tuyền suy nghĩ một hồi, đứng dậy, với tay lấy một quyển sách cũ kỹ đã rách nát từ giá sách bên cạnh.
"…Cho nên, một mình Ivan là không đủ. Mình cần nhiều nhân vật hơn để dẫn dắt cốt truyện." Ánh mắt Phong Tuyền híp lại, giọng điệu không còn vẻ bông đùa nữa, hắn hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán.
"Cần một thảm họa, một cái chết—để người chơi nhận ra rằng, khi NPC trong mắt họ chết đi… thì họ sẽ không thể sống lại được."
Phong Tuyền búng tay một cái.
Thân ảnh biến mất khỏi xưởng ma pháp, trở lại hình dạng của Ivan, và quay về căn nhà gỗ khi nãy.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nở nụ cười rồi mở cửa ra: "Xin chào, nhà lữ hành nhiệt tình. Không biết anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"