Lục Bình Châu đi vào phòng của con, đặt con gái xuống giường, đắp chăn đàng hoàng lên cho cô bé rồi đợi một hồi, xác định cô bé đã ngủ say thì anh mới xoay người đi ra ngoài.
Lúc quay về phòng ngủ chính thì Trình Mạn đã nằm xuống nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn chưa ngủ sâu, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra hỏi: “Trình Trình không tỉnh chứ?”
“Không có, ngủ say lắm.” Lục Bình Châu nói rồi xốc chăn lên chui vào ổ chăn: “Nếu biết con bé vừa nhắm mắt đã ngủ thì anh đã không nói chuyện với con bé nhiều như vậy rồi, trực tiếp dỗ con bé ngủ là được.”
“Đã mười giờ rồi nên tất nhiên nhắm mắt là con bé ngủ ngay, chứ nếu là hai tiếng trước thì cho dù anh có dỗ, con bé cũng không ngủ dễ như vậy đâu.” Trình Mạn dựa vào lòng Lục Bình Châu, thủ thỉ: “Bây giờ anh bế con bé về, sáng mai con bé dậy phát hiện đang ở trong phòng mình thì chắc chắn giận dỗi cho xem.”
Lục Bình Châu nói: “Không sao đâu, sáng mai trước khi ra ngoài anh bế con bé quay lại là được.”
Trình Mạn giương mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không thấy phiền à?”
Lục Bình Châu nhún vai bất đắc dĩ: “Haiz, hết cách rồi, người cha được con gái thích thì phải chịu vất vả một chút chứ sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play