Trình Húc thì càng không cần nói, năm nay cậu bé đã ba tuổi, nặng mười mấy cân rồi, người lớn ôm còn tốn sức chứ nói gì đến một đứa bé như Trình Minh.
Hai đứa không chịu phối hợp, nhất thời Trình Minh cũng không làm gì được, chỉ đành nghiêng đầu mách Vương Thu Mai: “Bà nội, hai đứa nó không chịu đứng lên!” Kêu xong, nhìn thấy Trình Mạn, cậu bé lại bổ sung: “Cô nhìn đi! Em gái nằm bò dưới đất không chịu dậy nè!”
Trình Mạn đáp lại rồi đi tới, cúi xuống ôm con gái lên.
Khoảnh khắc cơ thể treo lên không trung, cô bé tóm lấy viên bi nằm trên đất, nói: “Của con!”
“Của con á? Không phải là của anh con à?” Trình Mạn nói rồi bỏ cô bé trong lòng mình xuống đất, ngồi xổm vỗ vào quần của cô bé: “Sao lại biến thành của con rồi?”
Dù nghe hiểu những gì Trình Mạn nói, nhưng cô bé mới biết mấy chữ đơn giản như “cha”, “mẹ”, “con” thôi, nên chỉ có thể nhét viên vi vào túi áo, vỗ một cái rồi nói: “Con!”
“Được, của con!” Trình Mạn quay đầu nhìn Trình Minh: “Cháu còn còn đồ chơi nào khác không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT