Thật ra Vương Thu Mai cũng biết những lời mà Trình Mạn nói, nhưng bà tự nghĩ ra cũng không bằng nghe người khác nói, nên lời cô vừa nói đã hóa giải hết nỗi lo của mẹ cô.
Lông mày của Vương Thu Mai dãn ra: “Mặc dù con nói có lý, nhưng ba anh em con, chỉ có nó còn độc thân thôi, sao mẹ không lo cho được chứ. Cũng không biết nó thích kiểu con gái nào nữa, có dễ ở chung không, có thích nó không.”
Vương Thu Mai càng nói càng thấy không ổn: “Con nói xem, cái xưởng này cũng thế, chúng ta ở trong khu tập thể, anh hai con bị đưa tới bệnh viện, bọn họ cũng không tới thông báo. Nếu hôm đó mẹ đi bệnh viện thì đâu cần đoán lung tung như bây giờ. Cha con nữa, con trai không ổn đến mức đó mà ông ấy không nghi ngờ gì hết, cũng không biết đã chạy đi đâu, không thấy bóng dáng đâu hết.”
Trình Mạn thấy Vương Thu Mai quả thực bận tâm nên đề nghị: “Hay mẹ hỏi thẳng anh hai đi?”
“Hỏi nó á?”
“Đúng vậy, năm nay anh ấy ba mươi rồi, đời người được mấy lần ba mươi đâu, chắc chắn không thể tùy tiện như mấy năm trước được nữa. Có cưới hay không, nếu cưới thì đợi mấy năm, không cưới thì nguyên nhân là gì, dù sao anh ấy cũng phải nói ra.”
Câu đầu Vương Thu Mai nghe mà không ngừng gật đầu, nhưng nghe câu cuối lại không nhịn được mà nói: “Không kết hôn còn có nguyên nhân gì được chứ? Không đúng, nó đã lớn thế rồi, không cưới còn muốn thế nào nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play