Chương 52: Hiểu lầm
Sau khi bị mẹ chồng mắng, trên đường về La Văn Hân vẫn ủ rũ, sau khi dùng chìa khóa mở cửa, cô ta đóng sầm cửa lại trước mặt Trình Tiến không cho anh ấy vào nhà.
Người hàng xóm bên cạnh nhìn thấy thì hả hê hỏi: “Anh chọc vợ giận à? Tôi nói cho anh biết, phụ nữ không được chiều quá, chiều riết thành quen chỉ biết trèo đầu cưỡi cổ.”
Ngoài mặt Trình Tiến cười ha ha, nhưng trong lòng lại giễu cợt lời nói này.
Đừng thấy tên đàn ông này đứng trước mặt người khác nói lời uy phong, anh ta lúc đứng trước mặt vợ, bảo đi hương đông không dám đi hướng tây. Chính mình yếu đuối hèn nhát lại có lòng khuyến khích anh ấy cãi nhau với vợ
Đẩy cửa bước vào nhà, trong phòng khách không thấy bóng dáng La Văn Hân đâu cả.
Trình Tiến đi thẳng đến cửa phòng ngủ, gõ cửa gọi: “Vợ ơi, em có trong đó không?” Anh ấy thử đẩy cửa, cửa không khóa trái: “Anh vào nhé.”
Vừa nói vừa đẩy cửa ra, La Văn Hân đang ngồi ở mép giường với vẻ mặt ủ rũ.
Anh ấy bước tới, quàng tay qua vai vợ và nói: “Em sao vậy? Sao lại giận như thế?”
La Văn Hân nghe vậy lại càng tức giận, hất tay anh ấy ra nói: “Anh còn dám hỏi có chuyện gì sao? Mẹ anh mắng em thế nào anh không nghe thấy sao?”
“Mẹ mắng em à?” Trình Tiến giả vờ không hiểu, trước khi cô ta phát hỏa anh ấy gật gật đầu: “Anh thừa nhận, giọng điệu của mẹ không tốt lắm, nhưng so với mắng người thì còn khác biệt nhiều lắm.”
Lời nói của Vương Thu Mai quả thực không coi là đang mắng người, nhưng bà lại dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy nói trước mặt cả nhà, trong mắt La Văn Hân chẳng khác gì một bạt tai vào mặt cô ta.
La Văn Hân hừ lạnh một tiếng: “Dù sao thì cuối cùng em cũng hiểu rồi, trong mắt mẹ anh con gái là báu vật, còn con dâu chẳng là gì cả.”
“Em nói trong mắt mẹ anh con gái là báu vật thì anh tin, dù sao thì bà có hai đứa con trai mà con gái thì chỉ có một, anh cũng thấy mẹ anh thương Mạn Mạn hơn.” Trình Tiến nghiêm túc gật đầu: “Mà con dâu là cỏ, em nói xem đã bao giờ mẹ coi em là cỏ chưa?”
La Văn Hân bị hỏi cho cứng họng.
Không phải cô ta không biết, mà thực sự cô ta cảm thấy mẹ chồng luôn đối xử với cô như cỏ, đặc biệt là so với em chồng. Nhưng Trình Tiến còn nói mẹ anh ấy yêu con gái hơn con trai, nên cô ta là con dâu không bằng con gái hình như cũng là điều bình thường?
La Văn Hân nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mẹ yêu Trình Mạn hơn, anh là con trai mà không có ý kiến gì sao?”
“Tại sao anh phải có ý kiến? Mẹ anh thương Mạn Mạn hơn nhưng cũng không đối xử tệ với anh. Cha mẹ nuôi anh ăn học, là do tự anh không muốn nên chỉ học hết cấp hai. Công việc cha mẹ cũng lo liệu cho anh, công nhân chính thức trong nhà máy quốc doanh, tốt hơn nhiều so với công việc của Mạn Mạn. Khi anh lấy vợ, cha mẹ chuẩn bị sính lễ, lúc sinh con mẹ anh cũng trông nom giúp, bây giờ vẫn luôn là mẹ chăm sóc. Còn nữa, ba người nhà chúng ta hàng ngày ăn ở nhà cũ, nói là phải nộp tiền ăn nhưng thực tế là cha mẹ đang trợ cấp cho chúng ta.”
Trình Tiến xoa xoa đầu ngón tay: “Được hưởng nhiều lợi ích như vậy, anh còn không bằng lòng, còn có ý kiến với việc mẹ anh thương con gái nhiều hơn thì anh là đồ vô ơn rồi!”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>