Dù nghe miệng Trình Lượng nói có vẻ chuyện tháo lắp radio rất dễ dàng, nhưng Trình Mạn sẽ không thật sự cho là công việc này không có gì khó khăn, càng sẽ không cảm thấy anh của cô học được cách sửa đồ vật là nhờ to gan.
Chắc chắn là anh ấy có năng khiếu, chỉ là anh ấy khiêm tốn, không cảm giác được mình rất lợi hại mà thôi.
Trong khi Trình Lượng đang nói chuyện, cả nhà đã vây quanh trước bàn cơm, Trình Mạn bưng bát lên gắp một đũa thịt trước, hỏi: “Buổi chiều anh đi sửa cái gì vậy? Sao lại lâu như thế?”
Trình Lượng than thở đáp: “Anh không chỉ đi mỗi buổi trưa thôi đâu, mới hơn chín giờ sáng anh đã bị chú mặt rỗ gọi đi giúp ông ấy sửa radio rồi, cả bữa trưa cũng ăn trong nhà ông ấy.”
Chừng ba giờ chiều Trình Mạn mới qua đây, vì không thấy Trình Lượng nên cô mới thuận miệng hỏi một câu, lúc đó mẹ của cô cũng chỉ thuận miệng trả lời, nói là bị gọi đi giúp đỡ rồi, thế nên cô mới cho là anh ấy dùng bữa trưa xong thì đi.
Giờ lại phải kinh ngạc hỏi: “Lâu như vậy?”
Vương Thu Mai nghe thế cũng nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, bình thường con đi sửa radio giúp người ta, chẳng phải chỉ mất có một hai tiếng là xong rồi sao? Sao hôm nay lại đi lâu như vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT