“Từ tết đến giờ, có lần nào mẹ xào ba rọi mà không cắt ra có mỗi miếng xíu xiu đâu, cả mâm như này…” Rõ ràng là trước mặt không có chút tấm màn che nào, nhưng Trình Lượng vẫn cứ cúi sát xuống để nhìn: “Chậc chậc, ít nhất cũng phải nửa cân thịt nhỉ, còn có con cá này nữa, một dĩa hẳn phải tới một cân? Này còn nói không có tin vui, con không tin.”
Dù trong thời kỳ phá tứ cựu các phong tục mê tín đều đã bị cấm, mười năm trở lại đây cũng chẳng ai dám nhắc tới, nhưng những điều đã cắm rễ trong lòng cả trăm ngàn năm qua nào có dễ bị triệt bỏ như vậy.
Như Vương Thu Mai, dù không tin nước bùa có thể cứu mạng, nhưng bà vẫn tin rất nhiều tập tục xưa cũ, vậy nên bà không nói Trình Mạn mang thai, chỉ nói: “Mạn Mạn với Bình Châu trở về rồi.”
“Con bảo mà.” Trình Lượng chợt tỉnh ngộ, lại cười đùa nói: “Con nghĩ về nhà không ăn rau xanh cũng phải ăn dưa muối, còn em gái em rể qua đây lại được ăn cá mặn thịt heo, mẹ, mẹ bất công quá đi.”
Vương Thu Mai liếc xéo anh ấy một cái, nói: “Một tháng mày mới về về nhà một chuyến, mẹ cũng chuẩn bị cá mặn thịt heo cho mày đấy thôi, hơn nữa hôm qua mày dám nói trên bàn cơm chỉ có rau xanh dưa muối sao? Trứng gà cho quỷ ăn đấy à?”
Trình Lượng nhớ lại chuyện ấy thì ngượng ngùng gật đầu: “Vâng vâng, là con ăn ạ.”
Vừa dứt lời, Trình Mạn liền ra khỏi phòng, thấy anh ấy mặt mày xám xịt thì cười hỏi: “Anh hai, anh lại làm gì đó?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play