Ai biết anh lại khó chịu thật, nói nôn là nôn luôn.
Đã khó chịu đến mức này nhưng Lục Bình Châu lại không kêu khó chịu, còn an ủi Trình Mạn, nói mình không sao cả.
Trình Mạn đâu dám coi là anh không sao thật, đỡ anh về phòng còn nói: “Hay em đưa anh qua bên nhà vệ sinh nhé?”
“Không cần đâu, anh chỉ uống quá chén thôi, nôn ra là được rồi.” Nói xong, Lục Bình Châu thấy cô không tin, lại cười nói: “Hay anh đánh quyền cho em xem nhé?”
Trình Mạn thầm nghĩ: anh cho rằng anh là Thành Long chắc, uống say còn đánh quyền. Cô đè anh lên giường, nói: “Anh yên phận chút đi, nằm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lục Bình Châu nghe lời nằm yên, nhắm mắt lại, nhưng miệng lại không nhàn rỗi: “Thời gian anh không ở nhà, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Ai dám bắt nạt em, cứ gọi cho anh. À, anh có chuyện cũng sẽ gọi cho em. Nghĩ lại thì ký túc xá của em cũng không tệ lắm, còn có điện thoại, anh ở bên ngoài mà nhớ em thì có thể gọi cho em, nghe giọng em. Không có như viết thư, mười ngày nửa tháng mới nhận được một lá.”
Trình Mạn ngồi ở mép giường, nói: “Nào có mười ngày nửa tháng chứ, năm ngoái em nhận được thư của anh đã trả lời anh ngay mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play