“Còn vì sao nữa? Không có con trai đó.” Hình Hiểu Hồng lắc đầu nói: “Em không biết mẹ chồng của Đinh Tiểu Phượng càn quấy đến mức nào đâu. Lúc bọn chị đi, bà ta còn chỉ vào mặt Đinh Tiểu Phượng mà mắng, nói cô ấy là sao chổi, nuôi báo cô. Chủ nhiệm của chúng ta làm công tác tư tưởng với bà ta, bảo là vĩ nhân từng nói, phụ nữ cũng có thể đội nửa bầu trời, con trai hay con gái cũng giống nhau. Thế nhưng bà ta đâu có nghe, mắng chủ nhiệm Ngô không biết gì cả, không có con trai thì nhà mất hương hỏa không phải là bà ấy, còn bảo bà ấy đứng nói chuyện không đau eo, khiến chủ nhiệm Ngô tức muốn chết!”
Trình Mạn cũng cạn lời, hỏi tiếp: “Sau đó sao các chị khuyên được?”
“Khuyên á? Bà già đó thì ai khuyên được?” Hình Hiểu Hồng cười nhạt nói: “Là tiểu đoàn phó Hầu đích thân khuyên. Ban đầu thấy hai bên cãi nhau to, chị còn tưởng anh ta không khuyên được mẹ mình nữa cơ đấy, kết quả…”
Hình Hiểu Hồng nhún vai, không nói tiếp nữa, nhưng ý của cô ấy, người nghe đều hiểu.
Nói trắng ra, không phải tiểu đoàn phó Hầu định chối bỏ trách nhiệm, thấy mẹ và vợ gây gổ, anh ta không muốn quản. Anh ta cũng có suy nghĩ giống mẹ ruột, chỉ mong có con trai để kế thừa hương hỏa.
Hình Hiểu Đồng thở dài nói: “Đinh Tiểu Phượng ấy à, trước kia cô ấy luôn bo bo giữ mình, không khiến người khác yêu thích, chị không dám tin hết những lời cô ấy than phiền về mẹ chồng. Bây giờ nhìn lại, cả nhà đó chỉ e cũng chỉ có mình cô ấy là người thực tế, cuộc sống của cô ấy sau này sẽ khó khăn đấy.”
Trình Mạn cũng cảm thấy thế, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Xem sau này cô ấy có thể vùng lên được không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT